Ba năm sau
Làng Vale giờ đây đã bình yên trở lại. Không ai hiểu tại sao mình có thể sống sót sau cơn thịnh nộ của núi Aleph, đấy có lẽ là một phép màu. Trở lại với Isaac và Garet, từ sau thảm họa ngày ấy, chúng bắt đầu chuyên tâm học Alchemy với học giả Kraden, một người trong làng chuyên nghiên cứu về Alchemy. Một sáng, Jenna đến rủ Isaac cùng Garet đến nhà Kraden, vì ông ta bảo họ sẽ cùng nhau lên núi Aleph để...nghiên cứu Alchemy. Núi Aleph sau bao nhiêu năm vẫn đang chứa đựng trong nó bao điều bí mật, và hiện giờ nó đang được các pháp sư canh giữ rất nghiêm ngặt. Chính điều này đã gợi sự tò mò cho Kraden, và ông quyết định tìm hiểu nó, tìm hiểu nguồn gốc của nhân loại. Bà Dora tỏ ra lo ngại về Isaac, nhưng bà biết rằng nó giống như bố nó, không ai có thể ngăn cản được một khi đã quyết, và đó cũng là điều bà tự hào ở ông Kyle. Thế là bọn trẻ lên đường.
Sắp đến nhà Kraden, đột nhiên chúng thấy hai kẻ lạ mặt, và không khó để Isaac nhận ra đó chính là kẻ ba năm về trước đã tấn công nó và Garet,hai tên đó đang thảo luận gì đấy. Lần này Isaac cẩn trọng hơn, nó bảo Garet và Jenna tránh xa một tí, và lẽ đương nhiên chúng không nghe được họ nói gì. Nhưng đột nhiên, một tên trong bọn chúng phát hiện ra bọn trẻ trong khi chúng loay hoay tìm chỗ trốn. Không hiểu sao chúng lại biết được.
_"Lại là chúng mày, bọn chuột nhắt, bọn bay lại nghe lén tụi tao nãy giờ đấy à?"
_"Sao hồi trước cậu bảo tụi nó đã chết rồi mà Saturos?"
_"Mernadi, cô nói gì thế? Lúc đó chúng ta bận né tránh những hòn đá trên núi Aleph rơi xuống, và tôi chỉ bảo rằng tụi nó sẽ khó thoát chết!"
_"Vậy thì bây giờ..."
Cả bọn giật thót người, chúng nhắm nhiền mắt lại chờ đón một điều gì đó, theo chúng sẽ giống hệt như ba năm trước, nhưng lần này ắt hẳn sẽ tàn khốc hơn.
_"Tụi bay đi đi!"
Tụi nó như không tin vào tai mình. Saturos, người đàn ông, nhắc lại:
_"Tụi bay đi đi! Năm xưa tụi bay không chết đó cũng là ý của thần linh. Bọn tao không muốn bị trừng phạt"
Chúng không hiểu tại sao bọn này lại đột nhiên nhân từ đến thế, nhưng không cần biết, giờ chúng chỉ biết phải đến nhà Kraden càng nhanh càng tốt....
Kraden đang đứng trước nhà, đi tới đi lui và như đang suy nghĩ một vấn đề gì đó hóc búa lắm. Chúng lấy làm lạ, bởi vì xưa nay Kraden vốn rất thông thái, không có gì mà ông ta không biết. Ông ta đã dạy cho chúng về thế giới bên ngoài làng Vale, thế giới mà chúng chưa bao giờ nhìn thấy dù chỉ qua kẽ lá, và đương nhiên là cả Alchemy nữa. Thấy chúng đến, Kraden liền hỏi: "Mấy đứa có thấy hai kẻ lạ mặt ngoài kia không?". Và không cần đợi chúng trả lời, ông ta đã biết, và lại lẩm bẩm: "Chúng biết được núi Aleph, biết về Sol Sanctum, về cả..." Đột nhiên ông chạy nhanh vào nhà, lấy một thứ gì đó rồi quay ra.
_"Nhanh lên nào, chúng ta sẽ đi đến núi Aleph, đúng không nào?"
Cả bọn gật đầu, chẳng đứa nào nói được câu gì, vì Kraden đã cướp lời chúng. Trông ông ấy thật lạ so với vẻ điềm tĩnh ngày thường.
Đến chân núi Aleph, họ thấy chỉ có một pháp sư đang đi tuần tra. Lợi dụng lúc ông ta lơ đãng, họ nhanh chóng lẻn vào con đường dẫn đến ngọn núi.
Kraden bảo:" Đừng lo, ta đã đến đây nhiều lần rồi, với tư cách là một người nghiên cứu Alchemy, họ sẽ không làm khó ta đâu. Nhưng nếu đi đường hoàng vào đây thì họ sẽ giám sát ta, rất khó chịu, cho nên ta phải lẻn vào đây. Nhỡ bị phát hiện chắc cũng không sao cả".
Đến chân núi, họ thấy một cánh cửa. Trông nó như toát ra một thứ sức mạnh huyền bí. Kraden đẩy cửa vào. Bên trong là một gian phòng vô cùng lộng lẫy. Cả căn phòng toát lên ánh sáng mờ ảo, làm chúng suýt giật mình khi thấy những bước tượng đặt trong đó. Kraden dẫn chúng sâu vào bên trong, đến một căn phòng có một dãy các bức tượng.
_"Theo lời bọn chúng bảo thì ở đây phải có một lối đi bí mật...". Kraden trầm ngâm.
_"Bọn chúng nào? Có phải là Saturos và Mernadi?" Isaac thắc mắc.
_"Vậy ra các cháu cũng biết rồi à?". Rồi ông tiếp: "Ta nghe bọn chúng nói về Sol Sanctum, theo lời chúng thì chúng đã từng đến đây vào...3 năm trước. Chắc chắn chúng đã bị kẹt khi tìm lối vào và đã vô tình kích hoạt cái gì đó, đó có lẽ là nguyên nhân gây ra trận thảm họa năm xưa."
Isaac vừa nghe đến đấy thì vô cùng tức giận. Chúng giận vì không làm gì được kẻ đã gián tiếp hại cha mình. Nó không kềm lại được và dùng Psynergy đẩy bức tượng làm cho nó đổ nhào. "Xem kìa, ông Kraden!", Garet kêu lên. Cả nhóm quay lại và phát hiện ra một đường hầm bí mật nằm phía sau bức tượng Isaac vừa đánh đổ. Ông Kraden liền chạy vào trong đó, còn bọn trẻ hối hả đuổi theo sau. Đến cuối đường họ phát hiện một căn phòng vô cùng lộng lẫy, trên nền đá có một biểu tượng của Mặt Trời. Và bên cạnh là một gian phòng khác, cũng to không kém. Gian phòng này như rót một thứ ánh sáng kì diệu, trông mờ ảo đến lạ kì, trên nền đá có biểu tượng của một mặt trăng.
_"Thì ra nó thật sự tồn tại, Sol Sanctum là có thật". Kraden thốt lên. "Nhưng làm sao Saturos và Mernadi lại biết điều này? Nếu đúng như lời chúng nói thì đây phải có một cái bẫy. Nè! Các cháu, không nên..." Kraden quay lại thì thấy bọn trẻ đã biến mất. Đột nhiên biểu tượng của Mặt Trời dần được thay thế bằng mặt trăng. Ông hốt hoảng chạy đi tìm bọn trẻ. Cuối cùng ông đã tìm thấy chúng trong một căn phòng, chúng đang dịch chuyển các bức tượng và các bức tượng này đã làm thay đổi căn phòng bên dưới.
_"Ngừng lại ngay, đó là một cái bẫy!"
_"Nhưng tụi cháu có thấy chuyện gì xảy ra đâu? Bọn cháu chỉ định dời mấy bức tượng này đi để ngắm phong cảnh bên ngoài thôi mà."
Kraden quan sát kĩ căn phòng. Ông chợt nhận ra chúng đã đẩy bức tượng lớn lọt xuống một cái lỗ. Chắc chắn điều đó đã hóa giải các cạm bẫy.
_"Chúng ta về được chưa, ông Kraden? Bọn cháu đói bụng rồi".
_"Chúng ta đã đến được rất gần rồi, nguồn gốc của nhân lọai chỉ còn cách chúng tay một sải tay thôi. Không lẽ các cháu có thể bỏ qua được sao?"
Bọn trẻ nghe thế cũng bắt đầu tò mò, và chúng theo Ông Kraden quay xuống. "Chắc chắn phải có một cái gì đó trong căn phòng bên dưới, các cháu hãy giúp ta tìm nó đi nào", Kraden vừa đi vừa bảo bọn trẻ. Nhưng không cần phải tìm nữa, từ tâm của biểu tượng mặt trời, giờ đã là mặt trăng, phát ra một tia sáng chiếu vào bức tường, và nó đã mở ra một cánh cổng. "Nó đây rồi, Sol Sanctum, Alchemy, nó có thật!" Kraden sung sướng reo lên." Nhanh nào các cháu, vào trong đi, nhanh lên"
Khi bước vào trong, họ thấy mình đang đứng giữa một căn phòng, không chính xác là một hang động vô cùng lớn với các cột đá nhô cao từ mặt nước, xung quanh họ là những đốm sáng huyền ảo đang lượn lờ, một cảnh tượng vô cùng huyền bí.
_"Nhìn kìa các cháu, đó chính là các Elemental Star!" Ông vừa nói vừa chỉ về phía bức tượng ở đằng xa, và họ nhanh chóng nhận ra ba bước tượng khác, mỗi bức tượng đều đang giữ một vật gì đó sáng lấp lánh với những màu khác nhau.
_"Đó là Venus Star, viên đá mang sức mạnh của đất. Chính nó đã tạo ra mặt đất.",ông vừa nói vừa chỉ vào viên đá màu nâu.
Và ông cứ thế mà "thao thao bất tuyệt":
_"Còn kia, viên đá màu xanh nước biển, Mercury Star, mang sức mạnh của nước. Chính nó đã mang lại sự sống. Viên đá màu đỏ, chính là Mars Star, viên đá mang sức mạnh của lửa. Nó giúp duy trì sự sống, mang lại hơi ấm cho cơ thể sống, và mang lại ngọn lửa cho loài người. Còn viên đá màu xanh da trời, Jupiter Star, mang sức mạnh của gió. Nó giúp phát tán sự sống đi khắp nơi, làm cho vạn vật được đông đúc, phong phú như ngày nay. Theo truyền thuyết kể lại thì từ sức mạnh của bốn viên đá này sẽ tạo ra một viên đá khác, gọi là viên đá thông thái. Nó là thứ mạnh mẽ nhất trên thế gian, có thể biến chì thành vàng, và chứa đựng trong đó tri thức của nhân loại"
Nói xong, ông liền bám lấy cột đá, và trèo lên nó.
_"Kraden, ông làm gì vậy? Nguy hiểm lắm!" Jenna vội can ngăn.
_"Ta phải lấy các viên đá đó, ta phải tìm ra viên đá thông thái."
_"Ông quay lại đi, hãy để Isaac và Garet làm cho", Jenna, gọi với theo.
Isaac và Garet giật thót người, và cả hai đều nhăn mặt. Tại sao chúng lại bị lôi vào chuyện này chứ. Nhưng rồi chúng phải miễn cưỡng nghe theo, vì chúng nhỏ nhất trong nhóm mà.
_" Cầm lấy cái này và bỏ mấy viên đá vào đây." Ông vừa nói vừa đưa cho nó một chiếc túi đặc biệt. Thì ra ông đã có sự chuẩn bị từ trước. Và cứ thế bọn nó chia nhau đi lấy các viên đá. Chỉ còn viên cuối cùng, chúng toan đi lấy nốt thì phát hiện Saturos và Mernadi đã xuất hiện từ bao giờ, họ đang bắt giữ Isaac và Kraden.
_"Đưa mấy viên đá đây, rồi lão già và con bé này sẽ an toàn". Saturos bảo chúng.
Isaac tỏ vẻ ngần ngại. Saturos chợt hiểu: "Mày sợ bọn tao nuốt lời à? Được, tao có cái này làm tin đây. Ra đi nào!"
Từ phía sau cánh cửa, một người mang mặt nạ xuất hiện.
_"Người này sẽ giữ con tin, như vậy đảm bảo được chứ?"
_"Tại sao tôi phải tin ông? Đó là người của phe ông mà?" Garet vặn lại.
_"Mày vẫn không hiểu à? Được rồi, tao sẽ làm cho mày an tâm. Bỏ mặt nạ ra đi Felix!"
_"Felix à? Felix nào? Có lẽ nào..." Jenna thốt lên.
_"Jenna... Em xin lỗi.." Kẻ mang mặt nạ vừa nói vừa gỡ bỏ mặt nạ ra.
Cả bọn chợt giật mình. Đúng là Felix thật.
_ "Nhưng làm sao lại như vậy được? Felix đã chết rồi mà?"
_Chính bọn tao đã cứu nó khi đi ngang qua con suối. Và bọn tao đã nuôi dưỡng nó. Thế nào? Nó sẽ không thể làm hại chị nó được đâu, bọn bay tin rồi chứ? Giờ thì đưa mấy viên đá đây."
Kraden lắc đầu:" Xin lỗi các cháu, tất cả là tại ta..."
Garet từ từ mang chiếc túi đến, đột nhiên một người nữa xuất hiện. Tên này như biến ra giữa không trung, và đứng ngay trước mặt Garet, làm nó suýt đánh rơi cái túi.
_"Cậu đến trễ đấy Alex." Saturos nói, rồi bảo Garet đưa chiếc túi cho kẻ mới xuất hiện.
_"Các ông đã lấy mấy viên đá rồi, hãy thả Kraden và Jenna ra đi", Garet vội nhắc.
_"Vẫn còn quá sớm, tụi bay phải lấy nốt viên đá còn lại" Vừa nói Alex vừa chỉ về phía Mars Star.
_Thế là Isaac và Garet tiếp tục lấy nốt Mars Star. Vừa nhấc viên đá lên thì chúng cảm thấy cả chiếc hang rung lên, nước biến mất, đất nứt ra và dung nham trào lên. Đột nhiên từ đâu xuất hiện một hòn đá tròn, khổng lồ, chính giữa nó có một đôi mắt. Từ trong nó toát ra một sức mạnh vô cùng to lớn, và chấn động đột nhiên ngừng lại.
_"Đó chính là Wise One, người canh giữ Alchemy" Kraden thốt lên.
_"Sức mạnh này...thật ghê gớm!", giờ đến lượt Saturos kinh ngạc.
Bỗng từ đâu có tiếng nói vọng ra, có lẽ là tiếng của hòn đá đó.
<<Nơi này sắp sụp đổ rồi, các ngươi hãy đi đi, ta không thể giữ nó được lâu. Sol Sanctum được duy trì bởi các Elemental Star, giờ chúng đã bị lấy đi thì nơi này cũng không thể tồn tại. Ta vốn ở đây canh giữ phong ấn của Alchemy, nhưng giờ đây thế giới này là của các ngươi, các ngươi muốn làm gì nó ta không quan tâm. Nhưng hãy cân nhắc thật kĩ, bởi vì sức mạnh của Alchemy rất to lớn, các ngươi không đủ sức kiểm soát nó đâu>>
_"Chúng ta phải đi thôi! nơi này quá nguy hiểm" Saturos bảo.
_"Vậy còn Mars Star thì sao? Nếu không có nó cũng thành công cốc" Mernadi tỏ vẻ không hài lòng.
_"Vậy thì chúng ta sẽ bắt lão già và con bé làm con tin, nếu Isaac có được Mars Star thì tự khắc nó sẽ tìm đến chúng ta. Còn giờ thì đi mau!"
Nói xong, bọn chúng dắt Kraden và Jenna ra ngoài."
_"Isaac, Garet, hãy cẩn thận đấy!" Jenna rói với theo rồi tất cả đều biến mất sau cánh cửa.
<<Còn hai cậu cũng nên ra ngoài đi>>
Cả hai đứa ngơ ngác. Chúng không biết phải ra đường nào, vì những tảng đá cứ liên tiếp rơi xuống.
<<Cầm lấy Mars Star đi, rồi ta sẽ đưa các cậu ra ngoài. Các Elemental Star được dùng để thắp sáng các ngọn tháp gọi là Elemental Lighthouse, nếu cả bốn ngọn tháp này đều được thắp sáng thì các tia sáng từ chúng sẽ đồng loạt chiếu vào núi Aleph. Nếu điều đó xảy ra thì từ đỉnh núi này sẽ mọc lên một Mặt Trời bằng Vàng (Golden Sun), đó chính là hiện thân của Alchemy . Còn sau đó chuyện gì xày ra thì...các ngươi đã biết trước rồi đấy. Cho nên bây giờ các cậu chính là người nắm giữ vận mệnh của thế giới. Hãy dùng Mars Star này để cứu Thế Giới. Các cậu đã gây ra việc này thì các cậu phải có trách nhiệm đối với nó. Hãy nhìn các bức tượng kia, các cậu có thấy các luồng sáng thoát ra không? Đó chính là các linh thú, linh hồn của Elemental Star, gọi là Djinn. Hãy tìm chúng, chúng sẽ giúp ích cho các cậu trên đường đi.>>
Nói xong, Wise One dùng Psynergy đưa hai đứa ra ngoài. Vừa ra ngoài, ngọn núi bất ngờ phun trào dung nham, đất đá bay tứ tung, khói bụi mù mịt. Chúng chỉ còn biết cắm cổ chạy thật nhanh về làng. Đến làng, chúng kể hết mọi việc cho các pháp sư nghe. Mọi người không còn cách nào khác đành để bọn trẻ lên đường. Họ tổ chức một buổi chia tay thật long trọng. Nhưng bà Dora không đến. Bà không thể chịu nổi cảnh tượng này, vì bà đã mất ông Kyle, và giờ đây là Isaac. Isaac cũng vậy, nó chưa biết gì về thế giới bên ngoài, nếu không có bà Dora không biết nó sẽ ra sao. Nhưng lỗi là do nó gây ra, nó phải chịu trách nhiệm. Và thế là Isaac và Garet bắt đầu lên đường, mang theo một trọng trách nặng nề trên đôi vai bé nhỏ của chúng.