Cảm xúc Classic

Cửa hàng game Nintendo nShop

Tiểu-Bảo

Super Baby Mario
Thành viên BQT
Trong thời đại này khi mọi người còn đang mải mê say sưa với những chiếc console thế hệ mới như Xbox 360, PS3 rồi Wii thì lại có những người như chúng ta - đi tìm lại game cũ mà chơi... Có khi nào bạn tự hỏi tại sao forum lại có riêng box dành cho game cổ điển?


Thật lòng mà nói thì trò mới đồ họa đẹp, âm thanh hay và gameplay sâu sắc thì ai mà không thích. Nhưng cái để chúng ta lưu luyến ở đây chính là một chút kỷ niệm, cảm xúc về tuổi ấu thơ. Có ai trong chúng ta không từng một thời say mê điên cuồn hàng giờ liền với chiếc máy băng NES của Nintendo? Rambô, xếp gạch, bắn xe tăng... Gắn liền theo đó là những câu chuyện vui buồn. Tôi còn nhớ NES từng gắn bó với tôi đến tận năm lớp 6. Lúc ấy tôi rất thích chơi contra, đặc biệt là với ba tôi. Thuở nhỏ gia đình đâu cho chơi game tự do như bây giờ, chỉ có mỗi thứ 7 và chủ nhật là được chơi. Vậy mà, contra được hai cha con tôi luyện tới luyện lui năm nay tháng nọ đến khi đạt đến trình độ chỉ cần 3 mạng về nước :D Chỉ đơn giản là đi bắn và né đạn nhưng nó lại đem đến cho tôi sự lôi cuốn một cách kì diệu... Những lúc đó cảm thấy vui vẻ lắm, đến bây giờ tôi cũng không thể quên.
Một chiều thứ 7 như bao thứ 7 khác, tôi tan học và đứng đợi ba rước về. Vẫn như mọi khi, tâm trạng của một đứa trẻ lòng rạo rực chỉ mong sao về sớm tới nhà và chơi game cuối tuần. Nhưng cứ đợi... đợi mãi không thấy ai... Từ ngày hôm ấy tôi phải tập hiểu về khái niệm ly dị của người lớn... Không còn ai chơi Contra chung với tôi nữa... Tôi ám ảnh với nó... Tôi sợ nhìn lại mình lại bậc khóc lên. Tôi biết mình không thể khóc, không thể...

Dần dần thời gian qua đi và tôi đã lánh xa nó. Cho đến khi lãng quên...

Sau này lớn lên, trưởng thành với cuộc sống, tôi đã hiểu được nhiều chuyện, học hỏi được nhiều điều, thông suốt hơn. Và cảm thấy rằng kỷ niệm thì không bao giờ được quên, mà phải giữ mãi. Bởi vì đã từng có khoảng thời gian tôi rất vui vẻ với nó. NES với tôi là kỷ niệm, một kỷ niệm đẹp không bao giờ phai nhạt. Tôi chọn Nintendo, tôi làm tất cả mọi thứ, tôi muốn xây dựng nên sân chơi này. Tất cả vì một kỷ niệm. Cảm ơn Nintendo đã cho tôi một tuổi thơ thật đẹp...

Những game bất hữu đã đi sâu vào lòng game thủ và không bao giờ phai nhạt. Thời gian có qua đi, công nghệ có phát triển như thế nào đi nữa thì với chúng ta, những chiếc máy điện tử 4 nút này vẫn luôn luôn là console hay nhất!!!

Và topic này dành cho mọi người chia sẽ nhau cảm xúc về game classic của Nintendo :)
 
một chút hoài niệm nintendo

không biết game nintendo ra đời hồi năm nào nhỉ ? tuy nhiên tui vẫn còn nhớ rất rõ những kỹ niệm mà game đã cho hoài niệm chút kỷ niệm về tuổi ấu thơ.

tôi vẫn còn nhớ khoảng năm 1989 lúc đó phong trào chơi game ở quê tôi rất nhiều. lúc đó tôi học lớp 3 vì mê game quá nên có bao nhiêu tiền ba mẹ cho mỗi khi đi học để ăn sáng tôi đều nướng sạch vào chơi điện tử cả, thậm chí còn về mở tủ của ba mẹ, moi heo đất của anh chị. lúc đó những điểm chơi điện tử còn rất ít, cách xa nhau nhưng không làm quản ngại bước chân tôi.
say mê đến nỗi tôi nghỉ cả tháng trời cô giáo báo về gia đình tôi ăn đòn nhừ tử, sau khi bị đánh xong tôi muốn bỏ nhà đi chơi game luôn. hậu quả cuối năm học đó tôi bị out vì nhà tôi khóc như mưa mấy ngày trời tuy nhiên vì gia đình quen hiệu trưởng nên cố gắng xin cho tôi lên lớp. tôi được đưa vào dạng kèm cặp đặc biệt của gia đình và tôi cũng tự hứa với lòng phải cố học thật giỏi và chơi cũng thật giỏi.
kết cuộc năm lớp 4 tôi được học sinh khá làm cho gia đình cũng rất vui nên chuyện cấm chơi game của tôi cũng nhẹ bớt phần nào. game đã theo tôi suốt chặng đường dài từ cấp 1 đến cấp 2, cấp 3 vào đại học, đi làm cq cho đến hôm nay
tôi vẫn nhớ lúc đó tôi học lớp 3 mẹ dắt đi Sài Gòn mua đồ tết đi theo mẹ mà mắt tìm chỗ nào có chơi điện tử. cuối cùng tôi tìm được một chỗ và trốn mẹ vào chơi, tôi chơi khoảng 4-5 h thì mẹ tìm được tôi và khóc như mưa vì sợ tôi đi lạc khi về tôi mới biết mẹ không thấy đã đi tìm khắp nơi, báo công an và người thân đổ xô tìm tôi. nhưng không gặp cuối cùng mẹ chợt nghĩ ra tôi rất mê chơi điện tử nên mẹ cùng mọi người đổ xô khắp địa bàn có trò chơi điện tử để tìm tôi. không biết lúc đó không tìm được tôi thì không biết cuộc đời của tôi giờ sẽ ra sao.
cảm ơn nintendo, diễn đàn này đã cho tôi nhớ những kỹ niệm tuổi thơ
 
Iem thì ko đc như thế.Em bít cái NES khi cái PS1 đã hoành hành trên thế giới đc 4 năm.Trước đó em ko có khái niệm chơi game,có chăng chỉ là qua máy Brick game của China.Thế rùi một lần có ông bạn của bố đến chơi,có chút việc cần nhờ nên "đút lót":laugh[1]: :laugh[1]: ) cho em 1 cái NES.Cảm nhận của em lúc đó thật tuyệt vời,thật sung sướng vì em đã "từng nghe danh NES từ lâu mà chưa có dịp gặp mặt".Có thể mấy pác cho em là "country side" nhưng đối với 1 thèng bé 6 tuổi thì thật là tuyệt(NES ra đời gần 10 năm sau em mới đẻ:cc_surrender[1]: :cc_surrender[1]: ).Hum nào về là cùng pà chị chơi Contra,Mario,Tank....thật vui,nhiều khi reset lại máy vì kém mạng hơn pà ấy:sleep[1]: .Rùi sau đó em lại đc tiếp xúc với SNES(nhà bên mở quán SNES).Lại ấn tượng ban đầu:hình ảnh đẹp gấp mười lần NES.Nhưng mama em có cho đi chơi ngoài đâu:cry[1]: :cry[1]: :cry[1]: .Cả đời em đc sờ vào cái SNES 2 lần, 1 lần chơi Power Ranger còn 1 lần chơi Double Dragon với thèng hàng xóm.Còn đâu là toàn đứng ngoài xem (thèm!).Cuối cùng sau bao năm xa cách với nó,em tình cờ gặp lại SNES khi thèng bạn nó cho mượn đĩa 700 game.Vui wa',bao nhiu trò hồi xưa mình ko đc chơi bây giờ lại đc chơi lại...ke ke ke.
Nintendo gắn "hơi" liền với tuổi thơ của em,hiện giờ vẫn thế với cái GBA (cố lên sắp đổi DS òi),và chắc chắn là cả sau này nữa.Thx Nintendo nhìu nhá!!!!!!!
 

Kawaii

Super Princess Peach
Chơi để ôn lại tuổi thơ , chơi để cảm nhận những gì mà game mang lại.
Quá khứ gắn liền với hạnh phúc ấu thơ , cái thời chập chững chơi game , lúc nào cũng góp mặt cùng đám bạn trong tiệm game 1000 tiếng nes , 3000 snes hùi nhỏ làm gì có nhìu tiền vậy mà cứ đâm đầu vào chơi và ghiền nhớ hoài cái giây phút ấy.
Giờ tìm lại cái cảm giác ấy cũng thật khó.
Kawaii >,<
 
ôn lại kỉ niêm một chút

Cái thread này có lâu rồi mà hôm nay mới có dịp post bài, hừm, dạo này lười thế ko biết.
trong lúc trên thị trường đầy dẫy những game xịn với nhiều chủng loại máy khác nhau với nội dung, kĩ xảo graphic đẹp mắt, thế mà mình lại vẫn đâm đầu vào chơi mấy cái game cổ lỗ sĩ kia, ko biết có bị cho là dở hơi ko nhỉ. Mặc kệ, mỗi người có sở thích khác nhau, ok.
Đối với tôi nes game ko chỉ là sở thích, mà đó còn là một kỉ niệm ko thể nào quên, một kỉ niệm ko lấy j làm vui vẻ cho lắm.
vào khoảng những năm 90 91 j đó khi tôi vẫn còn là một thằng nhóc, tôi hay đi chơi lang thang ra các khu chợ gần nhà ,lúc đó thỉnh thoảng vẫn thấy người ta chơi nes game, (lúc đó nhà nào có đc máy để chơi là khá giả lắm), rất đông người đứng xem, chắc vì tò mò, lúc đó tôi cũng chen vào để xem, đó là lần đầu tiên tôi đc thấy trò contra, mario, tenis, bomman. lúc đó tôi đang học cấp 1, nhưng vẫn cảm thấy chưa thích thú lắm.
Đến lúc học cấp cấp 2, tôi mới thực sự bị cuốn hút vào mấy trò chơi trên máy 4 nút, chơi nhiều đến mức mấy thằng hàng xóm còn đặt cho mình là "vua điện tử" mới đểu chứ, cũng phải thôi lúc đó tôi chơi nhiều trò (đc coi là khó lúc bấy giờ như castlevania, hiệp sĩ đầu sừng, người sói,doremon,..)hơi bị siêu luôn , mà chẳng có đứa nào chơi nổi. Rồi đến lúc mấy gia đình ở gần trường học của tôi mở quán điện tử để kinh doanh, thì lúc đó tôi học lớp 8, lần này tôi đã có hành động rất thiếu suy nghĩ (còn trẻ con mà) đó là bỏ hẳn học để chơi game (ôi trời), hàng ngày phụ huynh vẫn cứ tưởng ông con trai đi học đều đều,ai mà ngờ...
kết quả cuối năm học thật bi đát, tôi bị thi lại các môn văn toán, lí , hóa, ngoại ngữ (trời đất, toàn môn quan trọng... ) và ko trụ nổi (bị lưu ban một năm:cray[1]: ), sau lần ấy tôi mới tu tỉnh lại lao đầu vào học, tuy rằng khi học lên lớp 9,10, tôi vẫn chơi game những ko dám chơi nhiều nữa (đòn đau thì nhớ lâu mà).
đến khi vào học đại học , đc trang bị một chiếc máy tính để học, tôi thỉng thoảng vẫn chơi game , nhưng lúc đó tôi chưa hề biết rằng các game như nes, snes, sega đã có thể chơi giả lập trên máy tính, thậm chí lúc đó trong máy có chương trình nesticle giả lập để chơi nes game trên dos, tôi vẫn ko biết đó là game 4 nút, mãi cho đến một hôm ngồi mở lại chương trình nesticle ra, và vô tình nạp phải trò ninja gaiden 1 mới vỡ lẽ ra đó chính là game 4 nút (=> sướng), lại càng ngạc nhiên hơn là vì những game này có dung lượng quá nhỏ, lại toàn trò hay mới chết (trong khi đó nếu dùng hộp băng để chơi thì chỉ có vài trò, mà một hộp băng lại đắt chứ có phải rẻ đâu), thế là lại bắt đầu nghiện (nhưng lần này tôi ko phải là thằng nhóc như lúc trước nữa, khôn lắm , học vẫn là trên hết,he he). thế là bắt đầu đi lùng sục nes game trên mạng , kiếm đc khá nhiều.Và cho đến bây giờ tôi vẫn tự hào cho mình là người có nhiều nes game nhất(hê hê).
Có lẽ từ giờ và mãi về sau tôi vẫn chỉ thích chơi nes game thôi :-" .
nói dài dòng quá, end thôi
xin cảm ơn nintendovn đã cho tôi giãi bày những cảm xúc của mình.
 
hồi trước nhà có mua cái loại máy...lúc đó cũng ko bít tên cứ gọi chung là "trò chơi điện tử" sau nì lớn thì bít nó là nes. Lúc đó cứ khoái rủ bạn bè cùng nhau chơi trò "chiến tranh cu-ba" tên đó do mí đứa xóm đặt...giờ cũng ko bít là tên gì nữa....cứ chơi hoài chơi suốt. Rồi có thời kì me anh "nấm" ghiền ko chịu được :)) chơi dỡ mà cú khoái chơi hoài....

lúc đó nhớ cứ lần đem 1 băng nes ra + 10k là dổi được 1 băng khác..tuần nào cũng thế cả. Rồi sau nì có người bên us gửi cho cái gbc....chơi pkm..ghiền ơi ghiền...tới giờ vẫn khoái pkm (pkm +megaman là 2 game khoái nhất).

tới giờ vẫn còn đang choiư lại những trò trên nes,snes, n64,gbc,gba....trên chiếc psp thân iu...nhưng cảm giác ko còn như trước...ngồi trước màn hình tv bấm + tiếng nhạc midi to khủng khiếp ^^ nhớ lại..những ngày tươi đẹp đã wa.Giờ thì vẫn dành 1 góc riêng cho các game của nintendo như các guide book hay 1 vài art...iu nintendo nhất .....nds...lựa chọn số 1
 
"Không ai tắm hai lần trên một dòng sông", có lúc con đã từng nghe đâu đó nhắc đến câu nói này. Quả thật cuộc sống luôn chuyển động đến không ngờ. Con đã từng vui sướng tột cùng khi được mẹ mua cho chiếc máy Nes ngày nào. Lúc đó con chìm trong niềm vui ngập tràn mà đâu biết rằng đến hôm nay mới cảm nhận hết nỗi nhọc nhằn hy sinh của mẹ. Mẹ đã gom góp từng đồng bạc lẽ với xe nước sâm dãi dầu mưa nắng nuôi hai anh em ăn học. Nhà nghèo, ba mẹ phải vất vả mưu sinh, có thời gian con đã trượt dốc không phanh. Chỉ vì quá đam mê game mà bỏ đi mọi thứ. Có những hôm mẹ mệt nhoài sau cả ngày vất vả mưu sinh lại phải khóc hết nước mắt đi tìm đứa con hư đốn đang lang thang đắm chìm trong niềm đam mê quá đà của nó. :em27:Gạt nước mắt mẹ nhất quyết chuyển con sang một mái trường khác với mức học phí bán công nặng nề để con làm lại từ đầu. Và chính từ niềm yêu thương vô bờ của mẹ, con đã đứng lên . Sức học tiến bộ, biết con mê game, mẹ bàn với ba dành dụm ít tiền mua cho con chiếc máy Nes để động viên (số tiền mà lẽ ra mẹ có thể mua một chiếc xe máy nhỏ để bớt đi một chút gánh nặng đường dài trên chiếc xe đạp lọc cọc của mình):em42:.Không có niềm vui nào vui hơn lúc đó, còn nhớ con đã thức cả đêm để đắm chìm trong thế giới của Mario, Subasa, Felix ... Nghĩ lại con thật là vô tâm, mẹ dậy sớm nhất nhà (khoảng 3-4h sáng ) để giặt đồ, thổi lửa nấu nước sâm, lo đồ ăn thức uống cho mọi người. Thế mà bản thân chỉ biết im lặng ngồi chơi không giúp mẹ được việc gì. Mẹ chỉ yên lặng dịu dàng để con trong niềm đam mê của mình, lời nhắc nhở "chơi nhớ giữ gìn sức khỏe để học hành" lúc đó con để ngoài tai hết %-(. Và cứ thế với sự hy sinh và tình yêu của mẹ, con đã lớn khôn, có việc làm ổn định và đã có một gia đình đàng hoàng. Chiếc máy Nes hư cũ ngày xưa đã bán đi và từ lâu lắm con đã không đụng đến. Từ khi có điều kiện, bên con có đầy đủ các phương tiên chơi game hiện đại với các trò chơi thuộc hàng "bom tấn". Con online, lập bang hội, mua bán tài sản ảo, ganh đua thứ hạng v.v... để rồi một ngày con cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Ngày xưa con yêu game với một niềm đam mê nhẹ nhàng và vui vẻ khôn xiết.Trái ngược với hôm nay, con tìm đến game với mong muốn quên đi những ganh đua mệt nhọc trong cuộc sống nhưng hình như không được. Và rồi chiếc máy Nes cổ xưa với các trò chơi nhẹ nhàng bất hủ hiện ra khi con lang thang vào một diễn đàn... Hình ảnh ấu thơ với tình yêu của mẹ đã tràn ngập ùa về trong tâm hồn con. Con như sống lại tuổi thơ của mình. Và với sự giúp đỡ của các thành viên cùng đam mê trong diễn đàn, con đã tìm lại được niềm vui thật sự của game, niềm vui không có gì so sánh được. Dù cho con đã phá băng không biết bao nhiêu lần, đến hôm nay con vẫn còn cảm giác bồi hồi vui sướng như lần đầu. Con đã quyết định từ giã tất cả những trò chơi hiện đại đang dần vùi lấp những đam mê thật sự của con, để được trở về với chính dòng sông tuổi thơ đầy kỉ niệm. Con tin là sẽ có rất nhiều người đã và sẽ trở lại như con. Xin cảm ơn mẹ của con nhiều lắm. Và đặc biệt là lời tri ân dành cho diễn đàn Nintendovn, diễn đàn không chỉ có tính thiết thực mà còn tràn ngập tính nhân văn. Chúc các bạn luôn khỏe mạnh, hồn nhiên và hạnh phúc trong cuộc sống.(NBMT)
 

Tiểu-Bảo

Super Baby Mario
Thành viên BQT
Thanks bài post của bạn, nó rất ý nghĩa và làm mình nhớ lại nhiều kỷ niệm ngày xưa :) Nes mãi là hệ game bất hữu với mình, thế hệ 8x của chúng ta :)
 
Nói tới tuổi thơ.Có vẻ như các cậu sướng hơn tớ gấp mấy chục lần.Nhà tớ nghèo không có tiền mua máy không có tiền chơi phần lớn xem và chơi ké với họ.Mỗi lần muốn có tiền chơi game tớ phải đi bộ 4 cây số sang ngoại chơi(qua ăn cắp tiền bán tạp hóa của ngoại đó)lớn lên chút thì đi xe đạp.Một lần nhìn thấy trong ngăn kệ bố có một cọc tiền 2000(tiền lương của bố).Vốn quen thói ăn cắp vặt.Tớ liền rút ra một tờ 2000 đi chơi game.Thế là tối hôm đó bố tớ đánh tớ một trận đòn nhớ đời.Lột hết áo quần tớ định đuổi tớ ra khỏi nhà(bố tớ làm thanh tra giáo dục mà)may thay có bà hàng xóm qua xin giúp nếu không chắc tớ chết quá.từ đó tớ bỏ thói trộm vặt.Lên cấp 2 tớ có lương vì học trường chuyên nên không còn thiếu tiền chơi game mới có thể tuyệt đường hoàn toàn với thói trôm vặt.Nhớ lại khoảng thời gian cùng người anh em họ đạp xe mấy cây số tìm chỗ có game.Có những ngày chơi suốt ngày đêm tới gần 11 giờ mới về,trời lụt phải lội lụt về may mà nươc chưa có lần nào lên quá bụng (nếu không thì sao cũng o biết được).Một tuổi thơ toàn bị đạp vì chơi game nhưng cứ dạ vâng hứa bỏ mà chưng nào tật nấy hihi ngu sao bỏ.Bây giờ lớn rồi nhưng đối với tớ khoảng thời gian chơi game là khoảng thời gian vui nhất trong cuọc đời.Sau này nếu có con trai mình cũng dạy nó hãy chơi game và mơ mộng một thế giới tốt đẹp vào chớ đưng có nghe người khác cù rủ học cho nhiều mà đánh mất thời thơ ấu tuyệt vời.Tuy nhiên ngày nay có nhiều thứ để chơi quá thật khó đủ thời gian để chơi cho hết.Thời trước chỉ có việc phu giúp gia đình,học hành,đi chơi và chơi game thôi.Xã hội thay đổi quá nhanh,internet làm loạn đầu óc toàn bộ trẻ con hết.e răng thế hệ 90 trở về sau vĩnh viễn chả hiểu được thú vui của thế hệ 80
 
I luv NES, tuổi thơ tung hoành :D nhớ hồi đó ko bỏ 1 giây fút nào nghĩ ngơi để rời chiếc máy NES cả ^^ mỗi lần máy hư buồn như heo vậy (__"_) cảm ơn những ai đã tốt bụng up game lên cho anh em kiếm lại dc những cảm giác cách đây mười mấy năm ^^ thật ko thể wên dc, cám ơn mấy anh em nhìu ^^
 

NKid

V.I.P Member
Giờ mình có cả GBA, hơn NES chục lần, nhưng không sao tìm được cảm giác khi xưa. tại sao vậy?

Bởi vì hồi đó mình chơi game rất khó khăn, phải trốn...ngủ trưa, chơi chút là hết tiền, lại phải sợ nghe mắng khi ở nhà biết tin, rồi lo bị đem vụ chơi game ra làm "minh chứng" cho sự tụt phẩy trong lớp :)) Nhưng chơi trong sự phập phồng, lo sợ như vậy... mới là kỉ niệm in đậm vào tuổi thơ, không cách gì có lại được. Và không phải lúc nào "đời cũng đẹp như mơ", không có tiền nên cứ lang thang tìm chỗ nào có quán điện tử là ngồi lì ở đó, lúc ra quên cả đường về, và hậu quả dĩ nhiên đã được biết trước :))

Và điều tương tự cũng xảy ra khi mình mượn được Gameboy Color, vào cái thời mà mình chỉ mơ có... NES, lúc nào cũng ao ước nó là của mình. Mình yêu Pokémon từ đó, điên cuồng hơn bao giờ hết, đến độ mình đã gắng nhịn tiền ăn sáng (mỗi ngày chỉ có 2000 đ thôi +__+) để mua bao nhiêu là băng NES có in trò Pokémon (Y2K), mong rằng đó là trò Pokémon mình đang say mê dù biết rằng điều đó là không tưởng :-s. Và vẫn tiếp tục cuộc đời "thầm lặng", lén chơi khi cả nhà yên giấc, bằng ánh sáng đèn đường mờ mịt. Nhớ lại mà cười ra nước mắt. Sao chẳng bao giờ mình thương bản thân mình nhỉ :))

Có nhiều bạn dư dả tiền bạc, muốn gì được nấy vẫn thắc mắc rằng tại sao những kỉ niệm đó các bạn không có? Bởi vì, chỉ trong sự thiếu thốn các bạn mới yêu quý những gì mình khó khăn có được, đơn giản thế thôi.

Thế hệ sau này chắc không có cơ hội giống như chúng ta, bởi vì không còn quán game NES, không còn máy UFO... Chỉ toàn Game Online, 10 trò thì 9 trò vô bổ. Trang bị đầy đủ thì hóa ra phản tác dụng, càng nghĩ càng không biết tính sao...
 
kỳ cụu...hìhì...chơi máy đt băng từ hồi 4,5t lúc đó bạn bé đến kiếm thi mẹ chỉ nói một câu "nhà nó ở tiệm điện tử đó con"hihi...nhớ lúc 7,8 tuổi cũng đi làm chứ bộ...đi học về là ngồi ở tiệm game chỉ khách chơi...đến trưa rãnh bà chủ tiệm cho chơi free 1,2tiếng...ôi...ghiền lắm cơ....hồi đó nhà mình có hơn 40 cuốn băng còn lúc chơi game snes thì mình có cũng hơn 300 cái đĩa mếm...hìhì..không thể bỏ qua mặc dú nhiều trò chơi về nước cũng hơn 10 lần như konami world thế mà vẫn ghiền...contra chơi 3mạng về nước có hơn 15 mạng....hihi...kỷ lục của mình có thể nói là...chơi rockman...mọi người thế nào mình không biết có một lần mình ngôi chơi tù trưa đến tối..về nước rockman tứ 1 đến 7 luôn...sau đó qua chơi snes về nước x1 đến x5...ghiền đến thế cơ đấy...hihi...hy vọng topic mình ngày càng vững mạnh!!!
 
thì đã nói là ghiền lắm mà...giờ mới qua tết đang rãnh ngồi chơi tiếp nữa nè...hihi...chơi lại wai wai world....về nước tiếp...hihi
 
..........

Em 9x mà vẫn hiểu được niềm vui khi nhớ lại tuổi thơ với chiếc NES đó chứ, em hiểu cái cảm giác bị cấm chơi game vì việc học, hiểu cái cảm giác khi bị đánh đòn vì ăn trộm tiền, em hiểu mọi cảm giác của các anh, nhà nghèo, đam mê chơi game... em hiểu hết đó. Em rất xúc động với topic này vì có nhiều người hiểu em, nhiều người hoàn cảnh giống em.
 
Giờ thời đại này bọn bạn toàn cắm đầu vào các game online của VTC, mình thì vẫn cứ cắm đầu vào chơi game thùng giả lập trên PC. NES là một phần kí ức của tuổi thơ mình. Lúc mới 3 tuổi nhà mình có một em NES, lúc đó vẫn còn ăn cháo mà ngày nào cũng cầm súng bắn vịt:em34: Lên bốn thì bắt đầu chơi Mario và Tetris. Thậm chí buổi sáng ngày đầu đi học mẫu giáo mà mình vẫn còn đòi ở nhà để cày nốt Mario bàn 4-3, không còn cách nào khác, bố mình đành phải cắm máy vào cho mình chơi rồi mới đưa đi học :clap2[1]: Lên 5 tuổi thì hai bố con tranh nhau cái máy để chơi game, bố thì Contra với Jackal, con thì Mario với Circus's Charlie, ngay cả mẹ cũng lao vào chơi "thỏ ăn cà rốt" :cc_surrender[1]: Chính bố là người đã chỉ cho mình lệnh "hoá gậy" trong Tetris và "truyền thụ" cho mình khá nhiều kinh nghiệm chơi Contra :D Lên 6 thì chị họ, anh họ, em họ (gần như là cả họ) đều có một cái NES riêng, nên thường xuyên trao đổi với nhau băng game, thậm chí còn cuỗm luôn một số băng ;)) Hai chị em mình gần nhà nên thường sang nhà nhau đấu Tetris, kết quả luôn là mình thắng vì có bố nhắc :)) Đến năm bắt đầu vào cấp 1 thì chiếc máy NES đã bị ... bán đồng nát =(( Tuy vậy thỉnh thoảng mình vẫn sang nhà thằng em họ chơi ké, làm thằng bé khóc lên khóc xuống vì bị giành máy :)) Chiếc máy NES cổ lỗ sĩ với những game đồ hoạ 8 bit đã khắc sâu vào trí nhớ của tôi về một người bố dù chỉ là chơi game nhưng vẫn luôn ở bên hỗ trợ và nhắc nhở đứa con của mình :happy[1]:
 

Bình luận bằng Facebook

Pokémon Center

Pokémon Center Việt Nam

Cộng đồng Facebook của NintendoVN

Top