Giữa cũ và mới, bạn thích cái nào hơn?
Chắn hẳn phần lớn trong chúng ta đều chọn mới, lẽ đương nhiên cái gì mới tinh cũng thích hơn rồi!
Một trải nghiệm mới thay cho cảm giác thân quen cũ mèm ở nhà khi bạn đi du lịch đâu đó… Một chiếc xe mới, một cái điện thoại mới, chiếc máy chơi game mới hay nhỏ nhoi hơn là một chiếc áo mới cũng tạo cho chúng ta niềm vui…
Mình có một người bạn, thích giữ đồ vật cá nhân thật mới, loáng bóng như chưa từng sử dụng. Cuốn truyện mình vừa mua cầm trên tay nhưng chưa chắc đã mới bằng quyển nằm trên bàn nó: phẳng phiêu và cứng cáp, thơm mùi sách. Băng game mua về tháo seal cẩn thận nâng niu chơi sau đó cất lại hộp và đóng màn ni lông cho mới tinh. Cũng có thời gian mình cũng thử cố gắng gìn giữ mọi thứ thật mới giống nó. Từ chiếc xe máy rửa hàng tuần, thay keo dán mỗi năm cho đến chiếc Macbook được kỹ lưỡng lau chùi sạch sẽ mỗi khi sử dụng xong.
Chúng ta không thể chống lại thời gian dù cố gắng đến chừng nào… Một ngày đẹp trời mình nhận ra dù có đặt nguyên trong hộp nhưng từng ngày trôi đi ánh nắng mặt trời đã nhuộm vàng em nó...
Thế nhưng theo thời gian, càng cố gắng càng thấy mệt mỏi. Không gì có thể bền vững cùng năm tháng. Càng cố giữ mới nó thì bản thân càng thấy khó chịu mỗi khi có vết xướt nhẹ hay bụi bẩn, ố vàng vây lên.
15 năm ra đời, từng trải mùi đời bao vị cay đắng ngọt bùi, yêu thương rồi đau… Giờ đây mình nhận ra đã yêu cái cũ từ lúc nào không hay, yêu nhiều hơn những cái mới. Cũ ở đây không phải second-hand. Mà là cái mới tinh, nó cũ dần theo ký ức ngày nào trong ta. Ví như ổ chuột nhà mình, mặc dù không to đẹp như những resort sang xịn nhưng lại có cảm giác thoải mái yên mình mỗi khi về. Hay là con xe tàn tạ theo mình 10 năm chinh chiến mưu sinh. Chiếc Nintendo DS đã "nát" cùng năm tháng với màn hình ngả vàng - tím.
Dấu ấn thời gian đôi lúc tạo nên những vết thương xấu xí lên chúng ta, lên những kỷ vật. Nhưng mà chính nó lại là những điểm mốc để trong một thoáng nào đó chúng ta có thể tìm lại khoảnh khắc đã qua. Một chiếc ly đã nứt, một tấm thiệp phai mờ dấu bút hay một cuộc tình dang dở…
Một ngày đó khi ta nhớ thương những miền ký ức đó liệu có còn cách nào để quay lại không? Nơi mình đã ra đi sẽ ra sao lúc trở về? Câu trả lời là không thể nào, bởi vì có chăng cũng chỉ còn những thứ đã hao mòn. Mọi thứ đã thay đổi không còn nguyên vẹn, chỉ có kỷ niệm còn đó. Chỉ còn lại riêng ta tìm lấy những ký ức làm tim thêm mềm…
Sài Gòn những ngày thương!
Chắn hẳn phần lớn trong chúng ta đều chọn mới, lẽ đương nhiên cái gì mới tinh cũng thích hơn rồi!
Một trải nghiệm mới thay cho cảm giác thân quen cũ mèm ở nhà khi bạn đi du lịch đâu đó… Một chiếc xe mới, một cái điện thoại mới, chiếc máy chơi game mới hay nhỏ nhoi hơn là một chiếc áo mới cũng tạo cho chúng ta niềm vui…
Mình có một người bạn, thích giữ đồ vật cá nhân thật mới, loáng bóng như chưa từng sử dụng. Cuốn truyện mình vừa mua cầm trên tay nhưng chưa chắc đã mới bằng quyển nằm trên bàn nó: phẳng phiêu và cứng cáp, thơm mùi sách. Băng game mua về tháo seal cẩn thận nâng niu chơi sau đó cất lại hộp và đóng màn ni lông cho mới tinh. Cũng có thời gian mình cũng thử cố gắng gìn giữ mọi thứ thật mới giống nó. Từ chiếc xe máy rửa hàng tuần, thay keo dán mỗi năm cho đến chiếc Macbook được kỹ lưỡng lau chùi sạch sẽ mỗi khi sử dụng xong.

Chúng ta không thể chống lại thời gian dù cố gắng đến chừng nào… Một ngày đẹp trời mình nhận ra dù có đặt nguyên trong hộp nhưng từng ngày trôi đi ánh nắng mặt trời đã nhuộm vàng em nó...
15 năm ra đời, từng trải mùi đời bao vị cay đắng ngọt bùi, yêu thương rồi đau… Giờ đây mình nhận ra đã yêu cái cũ từ lúc nào không hay, yêu nhiều hơn những cái mới. Cũ ở đây không phải second-hand. Mà là cái mới tinh, nó cũ dần theo ký ức ngày nào trong ta. Ví như ổ chuột nhà mình, mặc dù không to đẹp như những resort sang xịn nhưng lại có cảm giác thoải mái yên mình mỗi khi về. Hay là con xe tàn tạ theo mình 10 năm chinh chiến mưu sinh. Chiếc Nintendo DS đã "nát" cùng năm tháng với màn hình ngả vàng - tím.
Dấu ấn thời gian đôi lúc tạo nên những vết thương xấu xí lên chúng ta, lên những kỷ vật. Nhưng mà chính nó lại là những điểm mốc để trong một thoáng nào đó chúng ta có thể tìm lại khoảnh khắc đã qua. Một chiếc ly đã nứt, một tấm thiệp phai mờ dấu bút hay một cuộc tình dang dở…

Một ngày đó khi ta nhớ thương những miền ký ức đó liệu có còn cách nào để quay lại không? Nơi mình đã ra đi sẽ ra sao lúc trở về? Câu trả lời là không thể nào, bởi vì có chăng cũng chỉ còn những thứ đã hao mòn. Mọi thứ đã thay đổi không còn nguyên vẹn, chỉ có kỷ niệm còn đó. Chỉ còn lại riêng ta tìm lấy những ký ức làm tim thêm mềm…
Sài Gòn những ngày thương!
Sửa lần cuối: