Ngày xa xưa tôi có thương mến 1 người con gái , 1 người con gái đó đả thay đổi cuộc đời tôi , tính cách tôi và tình cảm tôi...
Buồn wá chia sẻ anh em first love của Hitomi , hy vọng mọi người củng thương nhớ mối tình xưa kể lại cho mọi người về 1 giấc mộng tình yêu thơ ngây ngọt ngào ấy.
Vào năm 2005 , tháng 7 , ngày 15. Tôi đi cắm trại cùng nhà thờ tôi..
Khi mà các lớp chuẩn bị đồ dùng cho trại , lúc tôi khiên cái lều đả gấp lại , vô tình đạp vào chân 1 cô bé , đôi chân trắng hồng bổng bị 1 vết dơ , cô bé la lên , thế là tôi way lại nhìn vào mặt cô bé ấy , và chợt thốt lên "cute" từ ngữ của fan anime manga dùng cho người mình yêu mến với lần chạm mặt đầu tiên như có tiếng sét đánh ngang tôi và cô bé.
Em chợt nở nụ cười trên đôi môi đỏ hồng cùng làn hương thơm quyến rũ ấy , em giới thiệu với tôi "Em tên Phương" còn anh "Anh tên Lan "
Rồi chợt em bỏ đi , để lại cho tôi 1 chút bàng hoàng ngây ngất.
...Lên tới đất trại , tôi lại tình cờ gặp em , vì lều em kế bên lều tôi , tôi mới wa phụ em nấu ăn , khi em cuối đầu xuống mái tóc mượt mà đen óng rơi từng sợi phủ che gương mặt trắng hồng của em , tôi nhẹ nhàng vuốt tóc em vén vào 2 tai , mặt em đỏ bừng khiến tôi cũng ngượng ngùng (thật sự lúc đó tôi rất muốn hôn lên má em 1 cái vì em wá dễ thương)
... Rồi đêm ấy khi lửa trại đả tàn , mọi người kéo nhau chơi hù mà... , trong rừng cao su âm u , tối đen đó , tôi lần mò trong bóng tối với chiếc đèn bin trẻ con mới chôm của thằng bạn trong tay , bổng chợt 1 bàn tay , 1 bàn tay mềm mại lại lành lạnh nhưng lại ấm ấm tình người truyền 1 luồng điện chạy nhanh tới tim tui chơt nhói lên và đập mạnh.
"Ai vậy" "Phương nè" tay em nắm chặt tôi và nói "Cứ vậy đi ha"
Đi 1 đoạn ko ai nói gì cả , chợt thấy kỳ wá tôi và em ko biết nói gì , tôi mới nghĩ ra trò chơi "cặp kè ăn muối mè" hồi nhỏ hay chơi với tụi nhỏ trong xóm , 2 đứa gác tay lên vai và chơi trò trẻ con đó >,<
Mặc dù lúc đó tôi chưa thích em , nhưng trong lòng tôi , khi tay tôi nắm lấy tay em (lúc này là tui nắm) tôi tự nhũ anh sẻ ko bao giờ buôn em ra >,<
Tới lúc ra về khi lên xe , tôi và em ngồi củng dảy ghế xẽ buýt , 2 đứa tay trong tay , dựa vào nhau ngủ , tới khi thức dậy , em đả đâu mất rồi , tôi như 1 tên điên lục xoát khắp xe , hỏi bạn bè mới biết , cô bé chỉ đi theo 2 bạn của tôi giao lưu thôi...
Vài tháng sau đó ... tôi vẫn chưa hết buồn vì nhung nhớ em .. 1 người con gài đả cướp linh hồn tôi.
Tôi ko còn muốn làm gì nửa , thi rớt đại học , bỏ thi đấu kiếm đạo chung kết , bỏ bạn bè , bỏ gia đình , bỏ ước mơ , từ bỏ chính mình chỉ vì mối tình đó...
Tới bây giờ tôi chỉ muốn gặp mặt em 1 lần cuối , nhiêu đó đả quá đủ đối với tôi , mối tình đầu ngày xưa ấy khiến tôi buồn hơn khi biết em đả sang Anh Quốc cùng gia đình... (tui ko biết vì sao nửa chỉ nghe bạn nói)
Ko biết em có nhớ tôi ko...
Buồn wá chia sẻ anh em first love của Hitomi , hy vọng mọi người củng thương nhớ mối tình xưa kể lại cho mọi người về 1 giấc mộng tình yêu thơ ngây ngọt ngào ấy.
Vào năm 2005 , tháng 7 , ngày 15. Tôi đi cắm trại cùng nhà thờ tôi..
Khi mà các lớp chuẩn bị đồ dùng cho trại , lúc tôi khiên cái lều đả gấp lại , vô tình đạp vào chân 1 cô bé , đôi chân trắng hồng bổng bị 1 vết dơ , cô bé la lên , thế là tôi way lại nhìn vào mặt cô bé ấy , và chợt thốt lên "cute" từ ngữ của fan anime manga dùng cho người mình yêu mến với lần chạm mặt đầu tiên như có tiếng sét đánh ngang tôi và cô bé.
Em chợt nở nụ cười trên đôi môi đỏ hồng cùng làn hương thơm quyến rũ ấy , em giới thiệu với tôi "Em tên Phương" còn anh "Anh tên Lan "
Rồi chợt em bỏ đi , để lại cho tôi 1 chút bàng hoàng ngây ngất.
...Lên tới đất trại , tôi lại tình cờ gặp em , vì lều em kế bên lều tôi , tôi mới wa phụ em nấu ăn , khi em cuối đầu xuống mái tóc mượt mà đen óng rơi từng sợi phủ che gương mặt trắng hồng của em , tôi nhẹ nhàng vuốt tóc em vén vào 2 tai , mặt em đỏ bừng khiến tôi cũng ngượng ngùng (thật sự lúc đó tôi rất muốn hôn lên má em 1 cái vì em wá dễ thương)
... Rồi đêm ấy khi lửa trại đả tàn , mọi người kéo nhau chơi hù mà... , trong rừng cao su âm u , tối đen đó , tôi lần mò trong bóng tối với chiếc đèn bin trẻ con mới chôm của thằng bạn trong tay , bổng chợt 1 bàn tay , 1 bàn tay mềm mại lại lành lạnh nhưng lại ấm ấm tình người truyền 1 luồng điện chạy nhanh tới tim tui chơt nhói lên và đập mạnh.
"Ai vậy" "Phương nè" tay em nắm chặt tôi và nói "Cứ vậy đi ha"
Đi 1 đoạn ko ai nói gì cả , chợt thấy kỳ wá tôi và em ko biết nói gì , tôi mới nghĩ ra trò chơi "cặp kè ăn muối mè" hồi nhỏ hay chơi với tụi nhỏ trong xóm , 2 đứa gác tay lên vai và chơi trò trẻ con đó >,<
Mặc dù lúc đó tôi chưa thích em , nhưng trong lòng tôi , khi tay tôi nắm lấy tay em (lúc này là tui nắm) tôi tự nhũ anh sẻ ko bao giờ buôn em ra >,<
Tới lúc ra về khi lên xe , tôi và em ngồi củng dảy ghế xẽ buýt , 2 đứa tay trong tay , dựa vào nhau ngủ , tới khi thức dậy , em đả đâu mất rồi , tôi như 1 tên điên lục xoát khắp xe , hỏi bạn bè mới biết , cô bé chỉ đi theo 2 bạn của tôi giao lưu thôi...
Vài tháng sau đó ... tôi vẫn chưa hết buồn vì nhung nhớ em .. 1 người con gài đả cướp linh hồn tôi.
Tôi ko còn muốn làm gì nửa , thi rớt đại học , bỏ thi đấu kiếm đạo chung kết , bỏ bạn bè , bỏ gia đình , bỏ ước mơ , từ bỏ chính mình chỉ vì mối tình đó...
Tới bây giờ tôi chỉ muốn gặp mặt em 1 lần cuối , nhiêu đó đả quá đủ đối với tôi , mối tình đầu ngày xưa ấy khiến tôi buồn hơn khi biết em đả sang Anh Quốc cùng gia đình... (tui ko biết vì sao nửa chỉ nghe bạn nói)
Ko biết em có nhớ tôi ko...