Mối tình đầu

Cửa hàng game Nintendo nShop

Ngày xa xưa tôi có thương mến 1 người con gái , 1 người con gái đó đả thay đổi cuộc đời tôi , tính cách tôi và tình cảm tôi...

Buồn wá chia sẻ anh em first love của Hitomi , hy vọng mọi người củng thương nhớ mối tình xưa kể lại cho mọi người về 1 giấc mộng tình yêu thơ ngây ngọt ngào ấy.


Vào năm 2005 , tháng 7 , ngày 15. Tôi đi cắm trại cùng nhà thờ tôi..
Khi mà các lớp chuẩn bị đồ dùng cho trại , lúc tôi khiên cái lều đả gấp lại , vô tình đạp vào chân 1 cô bé , đôi chân trắng hồng bổng bị 1 vết dơ , cô bé la lên , thế là tôi way lại nhìn vào mặt cô bé ấy , và chợt thốt lên "cute" từ ngữ của fan anime manga dùng cho người mình yêu mến với lần chạm mặt đầu tiên như có tiếng sét đánh ngang tôi và cô bé.

Em chợt nở nụ cười trên đôi môi đỏ hồng cùng làn hương thơm quyến rũ ấy , em giới thiệu với tôi "Em tên Phương" còn anh "Anh tên Lan "
Rồi chợt em bỏ đi , để lại cho tôi 1 chút bàng hoàng ngây ngất.

...Lên tới đất trại , tôi lại tình cờ gặp em , vì lều em kế bên lều tôi , tôi mới wa phụ em nấu ăn , khi em cuối đầu xuống mái tóc mượt mà đen óng rơi từng sợi phủ che gương mặt trắng hồng của em , tôi nhẹ nhàng vuốt tóc em vén vào 2 tai , mặt em đỏ bừng khiến tôi cũng ngượng ngùng (thật sự lúc đó tôi rất muốn hôn lên má em 1 cái vì em wá dễ thương)

... Rồi đêm ấy khi lửa trại đả tàn , mọi người kéo nhau chơi hù mà... , trong rừng cao su âm u , tối đen đó , tôi lần mò trong bóng tối với chiếc đèn bin trẻ con mới chôm của thằng bạn trong tay , bổng chợt 1 bàn tay , 1 bàn tay mềm mại lại lành lạnh nhưng lại ấm ấm tình người truyền 1 luồng điện chạy nhanh tới tim tui chơt nhói lên và đập mạnh.
"Ai vậy" "Phương nè" tay em nắm chặt tôi và nói "Cứ vậy đi ha"

Đi 1 đoạn ko ai nói gì cả , chợt thấy kỳ wá tôi và em ko biết nói gì , tôi mới nghĩ ra trò chơi "cặp kè ăn muối mè" hồi nhỏ hay chơi với tụi nhỏ trong xóm , 2 đứa gác tay lên vai và chơi trò trẻ con đó >,<

Mặc dù lúc đó tôi chưa thích em , nhưng trong lòng tôi , khi tay tôi nắm lấy tay em (lúc này là tui nắm) tôi tự nhũ anh sẻ ko bao giờ buôn em ra >,<

Tới lúc ra về khi lên xe , tôi và em ngồi củng dảy ghế xẽ buýt , 2 đứa tay trong tay , dựa vào nhau ngủ , tới khi thức dậy , em đả đâu mất rồi , tôi như 1 tên điên lục xoát khắp xe , hỏi bạn bè mới biết , cô bé chỉ đi theo 2 bạn của tôi giao lưu thôi...

Vài tháng sau đó ... tôi vẫn chưa hết buồn vì nhung nhớ em .. 1 người con gài đả cướp linh hồn tôi.

Tôi ko còn muốn làm gì nửa , thi rớt đại học , bỏ thi đấu kiếm đạo chung kết , bỏ bạn bè , bỏ gia đình , bỏ ước mơ , từ bỏ chính mình chỉ vì mối tình đó...

Tới bây giờ tôi chỉ muốn gặp mặt em 1 lần cuối , nhiêu đó đả quá đủ đối với tôi , mối tình đầu ngày xưa ấy khiến tôi buồn hơn khi biết em đả sang Anh Quốc cùng gia đình... (tui ko biết vì sao nửa chỉ nghe bạn nói)

Ko biết em có nhớ tôi ko...
 
thật buồn!
tui cũng có 1 " mối tình đầu " nhưng mà chỉ là cảm xúc nhất thời của tui thôi , cứ coi như đó là "rung động đầu đời " , mỗi khi nhớ lại thì thấy vui thoi, hok có gì het
 
Hix,em khoái nghe mấy chuyện kiểu này lắm (fan bự của Nguyễn Nhật Ánh :D)
Ai chứ em thì ko có mối tình đầu (do tác động của cả nội và ngoại cảnh :)))
 
Bạn Hitomi sao lại lỡ bỏ hết cơ hội của mình đi như vậy chứ !
Sống ở đời đa cảm quá cũng không hẳn là tốt đâu ! Phải có một chút ......... tàn nhẫn ! Như thế này nài :stupid[1]::stupid[1]::stupid[1]:
 
Hix,em khoái nghe mấy chuyện kiểu này lắm (fan bự của Nguyễn Nhật Ánh :D)
Ai chứ em thì ko có mối tình đầu (do tác động của cả nội và ngoại cảnh :)))
:) thằng này định ko lấy vợ hay sao mà ... ko có mối tình đầu
còn vụ tình cảm này thì em chịu, chưa có kinh nghiệm:D
Have fun and enjoy your life
 
Mình thix ng` ta ma` ng` ta ko thix thì seo :))

Em nhớ trong truyện "Cô gái đến từ hum wa" của NNA có câu,đại loại như là:là ng` đàn ông của 1 ng` phụ nữ thì ko phải là ng` đến đầu tiên mà phải là chồng.Tức là chờ khi cô ta sắp lấy chồng thì xông vô cướp =))=))Em định thế :))

Hớ,mấy ku 9X AE mình vô bàn chuyện love thấy oách ghia :))
 
--------------------------------------------------------------------------------
Tui cũng có " mối tình đầu" mún kể mấy pác nghe nè (cái này tui viết lâu rồi )
Đó là 1 ngày bình thường như mọi ngày . Nhưng chính vào ngày hôm ấy , tôi đã gặp cô bé. Người mà đến giờ tôi vẫn ko thể quên dc . Như thường lệ, đến lớp luyện thi tôi lại lao đầu vào việc vẽ . Tôi còn nhớ tôi đã vẽ tượng Venus . Trong góc phòng , 1 cô bé với " hành động kì lạ " đã gây chú ý đến tôi . Vẫn đội nón lưỡi trai mặc dù ko hề có nắng , nói chuyện với người kế bên về đề tài văn học - môn mà tôi ko hề thích tí nào , rồi còn hát ,đọc thơ nữa . "Rồi, xui rồi , coi như toi hôm nay " -tôi thầm nghĩ . Tôi nhìn gương mặt của em . Trong 1 khoảnh khắc , tôi có cảm giác như thời gian ngừng trôi vậy . Em ko đẹp lộng lẫy , nhưng mang nét dễ thương , gây ấn tượng mạnh với tôi . Tôi nhận ra nét ngây thơ của em qua lời nói và cả cái bím tóc dài nữa . có thể chữ "ngây thơ" thật buồn cười khi nói về hs ngày nay , nhưng đó là điều tôi nhận thấy đầu tiên ở em.tôi nhìn em , em nhìn tôi , và ...tôi giật mình quay mặt đi chổ khác .Rồi dần cũng hết buổi học , tôi thu dọn đồ và ra về.

Ngày đầu tiên gặp em kết thúc như thế . Và tôi còn gặp em 1 lần nữa , cũng tại lớp học vẽ , nhưng lần thứ 2 này cũng là lần cuối cùng. Hôm đó em ngồi cạnh tôi . Trong lòng tôi cảm thấy rất vui khi nghe em nói , em cười , hay khi nhìn thấy nét mặt rạng ngời của em khi em cười . Và rồi, em nói với tôi :" anh vẽ đẹp quá !".Tôi như chết lặng , ko biết nói gì , cảm thấy rất sung sướng và tự hào nữa . Thế mà , lời đầu tiên mà tôi nói với em , bây giờ tôi còn ko hiểu nổi , : "khỏi nịnh , nhóc !" . Chỉ 3 từ thôi nhưng hình như nó đã làm em buồn rất nhiều . Tôi lặng đi vì lời nói của mỉnh . Thời gian lại dần trôi qua , và em lại nói với tôi : " anh ơi , cái miệng này vẽ làm sao?" đây là cơ hội để tôi bắt chuyên với em , nhưng .. thật ko hiểu nổi , tôi lại trả lời bằng 1 giọng ko dễ nghe tí nào " vẽ xéo lên thôi " . Tôi nhận thấy sự thất vọng của em , rồi em ko hề nói với tôi 1 lời nào nữa . Lúc ấy , đơn giản tôi chỉ cần nói " anh mượn bản vẽ tí" rồi sửa lại cái miệng , thế nhưng tôi đã ko làm . em đã bắt chuyện với tôi nhưng tôi đã từ chối , tôi ko hề muốn làm như thế , tôi ko hiểu tại sao.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về hành động của mình, và quyết định buổi vẽ kế tôi sẽ chủ động nói chuyện với em.Thậm chí tôi đã soạn ra cả những câu mà mình sẽ nói với em nhưng tôi đâu biết rằng ,tôi sẽ ko còn gặp lại em nữa. Đó là lần cuối cùng ,những buổi kế tiếp và kế tiếp nữa .Rồi tôi cũng chuyển chỗ học .Ngay cả tên em tôi cũng ko biết , chỉ biết rằng em học lớp 10 , cũng định thi kiến trúc như tôi. Tôi sẽ luôn nhớ về em và trong lòng tôi luôn thầm mong sẽ gặp lai em :)
 
Hix tình cảm là tình cảm ,sự nghiệp là sự nghiệp cứ ai lại để rớt DH thế ,sao hồi đó không hỏi địa chỉ ,số điện thoại.Giờ cũng biết làm sao được,coi nó như một kĩ niệm đẹp mà cất giữ trong lòng thôi.
 

Annieslover

V.I.P Member
... xưa nay đa tình đểu khổ , do dạo này có nhiều phim ảnh sướt mướt quá nên các boy bây giờ cũng đa sầu đa cảm ghê lắm , nhưng thủ trải qua 1 vài mối tinh xem T_T , bị đá xem , đảm bảo các bác sẽ trưởng thành hơn và tập trung vào con đường sự nghiệp. Tình yêu không cần tìm kiếm , nó tự đến thôi . Có lẽ bọn con gái không suy nghĩ như mình đâu =.= hồn nhiên và ngây thơ đến phát ói à
 

Unicorn9x

Nấm nhỏ
đúng thế!! em đồng ý với bác Annieslover!! iu thì để chừng nào có sự nghiệp có tiền bạc nhà cửa đầy đủ hay iu:)) iu sớm wá dễ gây ra nhìu việc ko có lợi!! thi rớt như mấy bác ở trên!!:)) em thì em thích gái lắm!! nhưng mà mấy đứa em thích thì nó hok thich em!! mà mấy đứa em hok thích (thật ra chỉ hơi hơi thích) thì nó lại thích em!! mà đã chịu wen thì lung tung lang tang lắm!! tối ngày giận với hờn!! riết giờ chán rùi!! hết mún iu:((
 
trời ơi pác, tui có nói là tui thi rớt đâu. Tui đậu năm nay rồi.Nhưng kể củng "may ", vì "mối tình đầu " của tui đã kết thúc như thế ,mặc dù vẫn rất luyến tiếc nhưng cũng phải thừa nhận là nếu đã "dính " vô chuyện yêu đương roi thì khó học lắm . Tốt nhất là lên ĐH đã rồi hẵng yêu .
Với lại, theo tui thì các boy thường hay ...tưởng bở:em27: (như tui nè ), tưởng "ấy " thik mình nhưng thật ra hok phải , nên thường hay thất vọng .
To kawaii :bạn có vẻ nhạy cảm về tình yêu, zay bạn có first love hok kể anh em nghe với:em15:
to Hitomi : đừng buồn bạn ơi, ng ta nói mối tình dang dở mới là mối tình đẹp nhất ,vì vậy chỉ nên nhớ về nó như 1 kỉ niệm đẹp thoi:)
 

Tiểu-Bảo

Super Baby Mario
Thành viên BQT
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Và rồi chỉ còn mình tôi ngồi đây... Buổi chiều không gian thật tĩnh lặng, một cảm giác cô đơn bắt đầu bao trùm lấy ... [/FONT]
... Mọi chuyện diễn ra dường như quá nhanh chóng, cứ như một giấc mơ...Giấc mơ có tôi và em, những kỷ niệm mãi không bao giờ phai về mối tình đầu... Mối tình sớm nở... và cũng sớm tàn...


Biết bao ngày tôi đứng trên hành lang nhìn xuống chỉ để thấy gương mặt tươi cười của em...
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Aurora 2002
[/FONT][FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Viết cho những ngày đã qua[/FONT]​

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đó là một câu chuyện xảy ra đã khá lâu rồi, mùa thu năm 2002. Khi ấy thì tôi vẫn còn là một thằng nhóc con lớp 8, thích game hơn gái và mê truyện hơn tiền =D Cuộc sống hoàn toàn vô tư không có lo bận gì. Uhm, "ngây thơ" thế đấy. Nhiều người bảo rằng, cuộc đời con người thì khoảng thời gian đẹp nhất đó chính là cái tuổi học trò tụm năm tụm bảy ăn quà trước cổng trường. Buồn thì rũ nhau đi đá banh, bơi lội, chơi PS2... Đúng thật, càng lớn càng thấu hơn. Muốn quay lại cũng không thể nào được. Tôi nhớ về cái cảm giác đặc biệt ấy, cảm giác con tim lần đầu rung lên từng nhịp và xao động... trước một người con gái....
Ngày đầu tiên tại lớp học thêm Toán buổi tối...

_
Bạn này tên Bảo phải không ?
_
Ừ đúng rồi, có gì không bạn ?
_
Cấp 1 học trường Trần Quang Cơ phải hông ?
_
... Uh... đúng rồi... Sao bạn biết...
_ Hông nhớ ai à?

_ Bạn là... xin lỗi mình không nhớ
Nhỏ cười hì rồi quay lên trở lên. Tôi muốn hỏi chuyện thêm nhỏ nhưng mà lại thấy ngại nên thôi, nhìn lên bảng nghe thầy giảng bài tiếp. Trong đầu vẫn còn nhiều thắc mắc chưa giải đáp... Uhm, nhỏ là ai thế nhỉ? Tên gì? Học lớp 8A mấy? Sao lại biết mình? Học chung cấp 1 à... gặp nhau khi nào nhỉ? Mà tại sao nhỏ nhớ mình mà mình không nhớ gì nhỏ cả? Hông lẽ nhỏ... để ý mình từ lúc còn nhỏ xí vậy ta :"] Càng nghĩ thì lại càng linh tinh... Hmm... nhỏ cũng xinh, hay là...


Haha... Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ cũng chẳng được gì, ngày trước tôi mê chơi lắm. Học thêm được một bữa thì nghỉ đến 2 bữa đi chơi game rồi, chẳng mấy dịp làm quen - giao tiếp được nhỏ thêm gì. Một tuần, hai tuần trôi qua rồi thì cũng quên mất lặng câu chuyện hôm ấy...
Rồi đến tối 18/11 năm ấy, tôi lang thang vào trường, dạo bước trên hành lang. Hì... cũng khá lâu rồi mới thấy siêng năng được một bữa đi học sớm [lý ra hôm ấy cũng cúp học đi chơi game nhưng cả đám bạn cho leo cây ^^]. Xa xa là tiếng cười đùa của bọn con gái, con trai trong lớp, có cả nhỏ... Vui vẻ thật, thân thiết thật. Chả bù với tôi, bị lẽ loi tách biệt.[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Cũng phải thôi, cứ cúp học riết nên chẳng quen được với ai...
Ngang qua lớp, nhìn vào chẳng biết làm gì, tôi định xuống lầu kiếm tí đồ mua ăn vặt thì bỗng... có cảm giác gì đó lạ lạ. Một bàn tay mềm mại từ phía sau đang níu tôi lại ---> ặc ặc!!! Không phải tay của con trai
[/FONT]
Tê tái cả người, tôi quay lại nhìn thì ra là nhỏ
Nhỏ nhìn tôi đôi mắt thật sáng, tim tôi như đang rụng rời... Một cảm giác gì đó rất là lạ, cảm giác mà trước giờ tôi chưa hề gặp
:"]_ Vào lớp chơi với tụi mình đi Bảo...
_ Thôi Bảo không thích trò này (gần 20-11, chắc các bạn cũng biết trò chơi phổ biến là gì rồi nhỉ ^^)
_ Đi mà... vào đi... mình cho Bảo mượn 1 bình nè... nha... vào đi... (choài ơi, giọng nhẹo nghe sướng tai ghê
)
_ Hổng thích mà...
Lúc đó không hiểu sao tôi thấy đỏ cả mặt, cố kéo lại tay của tôi, cảm giác như nó là một cái gì đã tách riêng ra khỏi cơ thể rồi
Vậy là nhỏ buông tay tôi ra và... Hì... <--- cười một cái gòi "bộp"
Mặt tôi dính đầy kim tuyến. Má ửng đỏ...Quái!!! Sao lạ vậy... Nhịp tim tăng lên ngùn ngụt
Nhỏ nhanh chóng chạy đi thật xa sau đó quay lại nhìn tôi mỉm cười rồi lại bỏ đi. Chỉ còn mình tôi đứng ngơ ngác ngóng theo...

Tiếc nối giây phút lúc nãy... Đó là cảm giác gì thế '.'
Thôi đi xuống dưới thôi, không suy nghĩ nữa...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Thời gian thoảng qua thật nhanh. Từng ngày, từng ngày lặng lẽ trôi đi... Kể từ ngày hôm ấy giống như có một động lực nào đó thúc đẩy tôi trở nên siêng năng hơn, đi học đều đặn hơn và vào lớp đúng giờ hơn.
[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Nhưng để làm gì chứ? Tất cả vẫn chỉ là con số 0. Bản thân cũng không hiểu được mình đang nghĩ gì. Với những người khác tôi nói chuyện rất tự nhiên nhưng với nhỏ thì có chút gì đó e ngại. Cả hai dường như rất ít có cơ hội để nói chuyện với nhau, khoảng cách còn xa hơn cả những người bạn bình thường...[/FONT]

[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Nhưng rồi Noel năm đó tôi nhận được tấm thiệp từ nhỏ với những lời chúc tốt lành. Cảm giác thật ngạc nhiên! Gì nữa đây? Không ổn tí nào gòi
Sao lại tặng mình vậy... Mình và nhỏ đâu có thân thiết gì đâu... Hông lẽ...
Nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng tôi cũng từ bỏ khi thấy nhỏ cũng tặng thiệp noel cho một bạn trai khác như tôi, lolz, tự trả lời bản thân rằng: Con gái thì vậy thôi, tặng thiệp cho một người bạn là chuyện bình thường! Điên wá!!! Nghĩ tùm lum
[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] Vậy nên bỏ qua luôn không suy nghĩ nữa. Nhưng mà cũng từ dạo đó trong tôi đã nhận ra cảm giác rất rất lạ mà mình đã mang theo bấy lâu chính là... mỗi lần chạm mặt nhỏ. Nhịp tim đập nhanh hơn, nói năng lấp bấp hơn, đối lúc run và hồi hộp nữa... [/FONT][FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]
[/FONT][FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Cảm giác mà lần đầu tiên trong đời tôi có. Không biết gọi là gì đây ta
Yêu
<--- tàm sàm :)) Nhỏ xíu mà iu đương gì =]]
[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Ahzzz.......... Không được như thế đâu >__<
[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Thấy mình đi hơi xa gòi, way về bắn counterstrike tiếp thôi
[/FONT]
...
1 tuần

2 tuần

3 tuần

Gòi lại 4 tuần

...
Khoảng thời gian đó tôi đã cố quay trở lại như bình thường, tiếp tục theo lịch bữa học bữa nghĩ và chơi game (o_O) Trong trường, thấy nhỏ đằng đông thì lánh đằng tây, lỡ đối diện thì nhe răng cười roài quay mặt đi
<-- giống vầy nè. Tôi nghĩ như thế thì sẽ quên đi nhỏ , mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Nhưng mà t
ôi đã sai... Đúng là kon nít ^^"
Sai gòi nhóc kon ơi
 

Tiểu-Bảo

Super Baby Mario
Thành viên BQT
Tự lúc nào tôi bỗng thấy buồn, những buổi chiều tàn úa lang thang trên con đường ấy nay bỗng sao hóa vô vị. Cái cảm giác khó chịu trong tim vẫn mãi đeo theo, tôi bắt đầu nghe nhạc... trữ tình. Trầm ngâm theo những ca khúc, giai điệu lãng mạng...

Nghe hạt mưa rơi rớt bên đồi, anh ngồi nhớ em mùa đông... những đêm trăng thao thức mong chờ...

Game là thứ duy nhất tôi muốn vùi đầu vào nhưng dường như nó cũng chẳng còn giúp được gì cho tôi. Tôi nghĩ là: thôi chết rồi, bệnh của mình ngàng càng trở nặng, chắc hết thuốc chữa...

--------------------------------------------------------------------------

Ngày hôm ấy tôi bước ra dắt xe ra thật hối hả để về sớm vì hôm ấy thằng Vũ hẹn về đánh đế chế. Định bụng kiếm tí gì đó ăn rồi lên chỗ hẹn ngay nhưng vừa ra tôi đã gặp nhỏ đứng ngay cổng. Nhỏ nhìn tôi và cười, một nụ cười thật đáng yêu làm sao


_ Chào ...
_ Chưa về à...
_ Đang đợi ...
_ Đợi ai

_ Đợi bạn này ...

(Sặc!!!
)


_ Ặc , B nghe nhầm hông vậy... He he...
_ Hi hi ... Đùa thôi , mình cũng đang định về.
_ Ừ thôi bye bye nhe..
_ Mà khoan , rảnh không nè ?

(Chi vậy trời... Bận gần chết
)


_ Cũng hông có bận gì. Có gì hông nè... <--- nghĩ 1 đằng trả lời 1 nẻo >.<!
_ Bảo đi về chung với mình được không?

(Oạch ! Màn này chưa chuẩn bị trước T.T Tự nhiên bao nhiêu người hem rủ mà rủ mình? Hổng lẽ tại mình... mình... đẹp trai sao
<--- Hồi đó tự tin thấy ớn =]])


_ À... Cũng được :x (thình thịch ... thình thịch ...)


...

Tôi xuống xe dắt đầu, nhỏ đi song song theo... thi thoảng quay sang nhìn tôi. Con đường hôm nay như dài đi rất rất nhiều và cảnh vật xung quanh cũng tĩnh lặng hơn, tôi cảm giác được điều đó. Cả hai vẫn im lặng không nói một lời, hồi hộp làm tim tôi muốn vỡ đi mà không nói được một lời...

Cuối cùng cũng tới nhà của nhỏ...

_ Mình về nha, bye bye Bảo...
_ Uh, bye bye


...

Chấm hết gòi...
Cơ hội ngàn vàng cũng bỏ lỡ
Ngốc wá ngốc... Ước gì được load game lại khúc đó mình sẽ cố làm tốt hơn =[ Hix...
Quyết định đạp xe thật nhanh, thật nhanh về nhà tắm rồi ngủ để giải tỏa tâm lý, căng thẳng quá...


Đánh một giấc dài dậy vẫn thấy sao sao ấy...

Cảm thấy có tí gì đó không ổn. Sao tôi lại cứ suy nghĩ tới nhỏ hoài vậy... iu ?
Chắc hem phải... =/ Còn nhóc vậy mà iu ai... Nhưng mà... lỡ thiệt thì sao đây
Nhỏ cũng xinh lắm chứ bộ


Cả buổi chiều ngồi suy nghĩ vớ vẩn mà quên đi thằng Vũ đang leo cây dừa ngòai tiệm game :-s

Sau ngày hôm ấy không biết vì lý do gì mà nhỏ không còn nói gì tới
tôi... Hơi buồn một tí vì tôi tưởng sẽ có một phát triển gì đó tốt hơn...

Có lẽ chơi game lẽ lấp đi phần nào nỗi buồn.

Tết đã đến... Nhớ mọi năm cảm thấy rất vui vì vừa được nhiều tiền vừa được nghỉ học, còn gì sướng bằng
Nói là "nhớ mọi năm" tức là năm nay khác à. Ừ có lẽ vậy... Hông hiểu sao nghỉ ngơi ăn chơi mà lúc nào
tôi cũng thấy lòng nặng trĩu. Đầu óc thì cứ để đâu đâu... Buồn ơi là buồn... Buồn còn hơn cả lúc bị điểm kém dấu mẹ nữa >.< Tại sao nhỉ? Wái!!! :x <--- cảm giác cứ như "dầm trong tim".


Tối tối lại ra lang cang ngồi và nhớ đến... ai đó


Đêm nay trời đẹp và nhiều sao mình anh cô đơn ngồi nhớ em, pé yêu =]]
Sau những đêm ngồi suy nghĩ và hóng gió lạnh tới bị cảm (tết trời tối rất lạnh) thì tôi đã ngộ ra được rằng... rằng đã mình thích nhỏ gòi... Lòng cứ mong sao cho mau hết tết để được vô học. Lúc ấy tôi sẽ... sẽ... chạy tới ôm choầm lấy nhỏ
Đùa thôi chứ làm gì dám ^^" T
ôi sẽ được nhìn ngắm lại khuôn mặt đáng yêu của nhỏ... sẽ nói với nhỏ rằng: Ấy biết không, mình rất thích ấy
Từ cái lần gặp mặt đầu tiên mình đã có một cảm giác rất đặc biệt với ấy. Mình không biết nó là gì nhưng mà thật tình
mình rất muốn dc chia sẽ những cảm xúc mà mình đang có với ấy...

Tết ơi mày mau trôi qua nhanh đi

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Cảm giác nhớ thương một người thật khó chịu, và càng khó chịu hơn khi nó chỉ mới 13 tuổi. Mối tình đầu sớm nở cũng sớm tàn...[/FONT] [FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Tất cả những gì nó muốn nói mãi mãi cũng chỉ là "dự định". Mọi thứ chôn dấu sâu trong trái tim, tình yêu thầm kín mà nó dành cho nhỏ. Nếu có thể nó sẽ phải nói rất nhiều, rất nhiều với nhỏ về lời xin lỗi. Nó không thể....... Kết thúc là một câu chuyện buồn...
[/FONT]

Something in my mind
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Biết bao ngày tôi đứng trên hành lang nhìn xuống chỉ để thấy gương mặt tươi cười của nhỏ ...[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Nhưng rồi những lúc đối mặt nhau không nói gì cả... Tất cả phía trước chỉ còn là một ngõ hẹp... ngõ hẹp và nhỏ như khoảng lặng đã lưu giữ cái ngày thơ ấy... một ngõ hẹp và chẳng có gì đặc biệt... ngõ thời gian của hai ánh mắt lướt qua nhau. Tôi cố gắng khẽ cười chào rồi lặng thầm bước đi... [/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Mãi là những kỷ niệm...[/FONT]
 

Annieslover

V.I.P Member
..... ngày xưa anh Bảo xa đọa vậy à , suốt ngày cúp cua T_T , em nghĩ nếu anh thích nhỏ kia thật thì đã thay đổi toàn bộ .... T_T thay đổi có tí rồi lại đi cs
 

Tiểu-Bảo

Super Baby Mario
Thành viên BQT
tuổi trẻ ai ko một thời cúp học :D Thì cũng do còn quá trẻ con nên ko có suy nghĩ chính chắn như bi giờ :( Mặc dù nói vậy ko có nghĩa là khuyến khích tụi em nha [-X
 
em vẫn thế!!
1 tuần học 7 buổi thì nghỉ mất 4 buổi rùi.
Vậy mà vẫn tèn tèn lên lớp.Còn có mấy đứa học hành đủ buổi thì thi lại 2,3 môn.
cho nên em => là cứ chơi đi rồi học sau. :D
 
Chuyện của anh Bảo làm em nghĩ đến chuyện hiện giờ của em . Tiếc rằng đến giờ em cũng ko bao thể nói chuyện với bạn ấy , đi chung đường với bạn ấy . Đi học toàn câu giờ để đc học cũng với bạn ấy ,đến lúc bạn ấy về thì mới chịu về có hôm 5 giờ mới đi học về . Không hiểu sao em và bạn ngày ngày càng có khoảng cách ,em muốn gần nhưng nó lại càng xa ...
Không hiểu sao ở nhà em thì em nghĩ rằng có thể bắt chuyện trong giờ để làm quen nhưng đến lớp thì lại chả nói được câu nào , chỉ nhìn thôi .Đến đầu tháng 9 thay đổi lịch học có nguy cơ em sẽ không học cùng bạn ấy nữa , thế là hết cơ hội .
Em vẫn nhớ buổi sáng ngày hôm đó , em đến lớp và thật bất ngờ khi thấy 1 bạn nữ rất xinh xắn . Không hiểu sao em có ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên ới khuôn mặt ấy ,đặc biệt là đôi mắt . Thế là từ đó em ôm mộng làm quen đến giờ . Dần dà học lâu dần em phát hiện bạn ấy có nụ cười cực "cute" . Và 1 hôm ông(vì em có họ với thày giáo lớp đó nên gọi là "ông") kiểm tra bài bạn ấy và bạn ấy không biết bấm máy tính . Thê là em đc gọi lên để dạy bạn ấy . Vốn dĩ là dân IT ,hướng dẫn cho bạn gái là nghề của em rồi nhưng lần này em cảm thấy thật thú vị , một cảm giác mà từ trước đến nay dù làm rất nhiều nhưng em vẫn không bao giờ có được. Thế nhưng vẫn chẳng nên cơm cháo gì . Em và ạn ấy vẫn là 2 người xa lạ
 

Annieslover

V.I.P Member
trời , lúc đang dậy IT , mở cửa sổ word ra , đánh lời tỏ tình , muốn làm quèn vào b-( , miếng ăn đến tận tay rồi còn để trượt =.= , chúng ta phải chủ động vì chúng ta là boy , là man , là đàn ông , là gay ( [-X) ^^ giới nam bây giờ ủy mị quá , con gái bây giờ lại chủ động , nên nếu họ chưa thấy hoặc kô thấy mình đẹp mã hay chưa nhìn được cái cá tính , tâm hồn bên trong của mình thì kô làm quen đâu T_T
 

Bình luận bằng Facebook

Pokémon Center

Pokémon Center Việt Nam

Cộng đồng Facebook của NintendoVN

Top