Cảnh vật lại thay đổi. Khung cảnh trông rất quen thuộc mà tôi lờ mờ đoán ra rằng đây chính là đỉnh Mt.Silver (ngọn núi Bạc) nơi mà tôi và Champion vĩ đại – Red – đã từng giao chiến.
Trước mắt tôi lúc này là Red. Cậu đứng đó trong chốc lát nhìn tôi, thoáng nét u hoài. Rồi cũng đột ngột biến mất, như chưa từng tồn tại ở đó.
Không gian trở nên nín bặt và im lặng.
Tôi kiểm tra team của mình một lần nữa. Chúng gồm 4 Unown mắt màu máu đỏ có ký tự “XXXX”, Typhlosion của tôi với Lv 90 nhưng lại không có mắt. Gương mặt đã bị xóa đi đôi mắt – nơi thể hiện cảm xúc rõ rệt nhất. Nó lại đang trong trạng thái bị bất hoạt (PAR) và tiếng kêu cũng yếu ớt hơn hẳn.
Cuối team là một quả trứng mà tôi chẳng có bất cứ một thông tin nào của nó. Tất cả đều là một ẩn số.
Tôi đoán khi rơi xuống nơi Red đứng, anh ta đã trao quả trứng ấy cho tôi. Còn Typhlosion của tôi chẳng hiểu tại sao lại mang tên là “PLEASE!”…
Phải chăng có một thông điệp nào đó mà Typhlosion muốn gửi đến tôi? Phải chăng là một lời cầu cứu?…
Tôi không xác định được rõ…
Và cứ thế tôi cứ bước đi, xuống phía nam, ngược về nơi Red đứng.
Dọc theo lối mòn nhỏ mà tôi đoán là “xuống núi” để đi ngược về phía hang có lối ra…
…
Holy

Kia rồi!
Trước mặt đã là lối ra kia rồi.
Tôi như hân hoan trong lòng một chút thì một tiếng ré chói tai phát lên. Tôi không rõ nó phát ra từ đâu nhưng đoán chắc đó là tiếng của một loài pokemon nào đó.
Vội vàng, tôi kiểm tra team của mình. Hỡi ôi, Typhlosion của tôi (Lúc này nó có tên là “PLEASE!”) dần dần bị tan biến dần. Lúc đầu từ nửa thân dưới, rồi sau đó mất hẳn đi. Kể cả đôi mắt. Đúng, Typhlosion cũng không có đôi mắt. Tất cả dường như biến mất, đôi mắt ấy ắt hẳn chứa chấp rất nhiều những niềm đau và nỗi buồn bị giấu kín. Dường như mọi sự đau đớn từ chủ nhân thì chú chuột lửa đáng thương ấy đều phải lãnh đủ.
Tiếng ré lúc nãy ắt hẳn là từ chú chuột lửa tội nghiệp của tôi đang kêu gào thảm thiết.
Đầu óc như quay cuồng, tôi không còn tập trung được gì nữa. Trò chơi này đang dần tiến đến một sự sa đà nghiêm trọng.
Tôi như không tin vào mắt mình nữa. Tôi thoát ra rồi trở lại xem xét đội hình của mình một lần nữa. Nhưng ôi không! “PLEASE!” đã biến mất hẳn rồi, chỉ còn lại đám Unown xoay vần ma quái và một quả trứng bí ẩn không tên nằm trơ trọi lẻ loi mà thôi…
Tôi vẫn phải tiếp tục trò chơi của mình, dù rằng chẳng biết rồi nó sẽ đi về đâu và còn gì đang chờ đợi tôi nữa…
Lặng lẽ, tôi đi xuống cửa hang lối ra…
…
Holy

Vẫn loay hoay trong hang tối nhưng lúc này đã có thêm phần nhạc đệm bình thường để giảm bớt độ hãi hùng của sự lặng im. Gương mặt trắng dã như ma không mắt. Nhân vật của tôi đi được một lúc, vượt qua thác nước và những phiến đá to của hang núi Mt. Silver, bỗng có âm báo “?”. Tôi vội vã kiểm tra túi xách của mình…
Quả trứng đã nở. Pokemon đó không là loài nào khác ngoài chú Cyndaquil bé nhỏ có Lv 5 nhưng lại không có tên…
Đúng. Con pokemon ấy không hề có tên và hiển nhiên đã mang sẵn trong người skill FLASH…
Tất cả cứ như một định mệnh đã an bài.
Rồi thì số phận của chú ấy chắc sẽ lại giống như phiên bản cũ mà thôi…
Tôi hơi thấy xót xa đôi chút cho những việc tưởng chừng như đã biết trước kết quả và không biết liệu có còn con đường nào để thoát ra khỏi vòng xoáy nghiệt ngã mà định mệnh đã an bài hay không?
Nhưng vẫn nhen nhóm một chút niềm hy vọng.
Tôi đã tiếp tục trò chơi của mình. Tiếp tục lần mò ra khỏi hang động, để chờ xem liệu còn có gì có thể xảy ra nữa không…
…
Holy

Gần ra đến cửa hang, lại một âm báo khác vang lên: ” is thrashing about!”. Tôi vội vàng kiểm tra Cyndaquil không tên của mình. Chú ta đã được trang bị thêm chiêu thức “NIGHTMARE” trong người.
Cảm thấy hơi bất ổn nhưng nhanh chóng lấy lại ngay bình tĩnh, tôi tiếp tục rời khỏi hang…
Cửa hang đang ở phía trước. Ra đến cửa, màn hình và mọi cảnh vật đều chuyển thành màu trắng đen tựa như phiên bản Pokemon RED đầu tiên vậy. Không có màu sắc nào khác chỉ duy nhất nhân vật của tôi vẫn còn mang màu cam đỏ riêng biệt đặc trưng của mình (Và tuyệt nhiên cũng không có mắt).
Anh bước đi lặng lẽ băng qua dãy cỏ trong im lìm tĩnh lặng.
Không một tiếng động.
Không một âm thanh.
Mọi thứ dường như bị tắt đi đột ngột.
Và rồi cũng đột ngột không kém, trước mặt tôi lúc này là Silver cùng với Feraligatr của cậu ta.
Cứ như cậu ta đã đứng đợi ở đấy từ rất lâu rồi.
Trong im lặng tĩnh mịch.
Cành cây ngọn cỏ cũng không thèm lay động.
Trên nền trắng đen của đêm tối âm u chỉ có màu sắc cam đỏ đặc trưng của 2 nhân vật cùng với Feraligatr của đối thủ.
Mọi thứ dường như đã được báo trước cho một trận chiến kinh hoàng định mệnh không cân sức, khi Cyndaquil của tôi chỉ có Lv 5 thì có lòng chống trả lại Feraligatr của Silver với rất nhiều kinh nghiệm.
Nhưng rồi, mọi chuyện đã xảy ra theo một chiều hướng khác…
Khiến tôi cũng không khỏi ngỡ ngàng và bàng hoàng…
…
Holy

Silver không có mắt.
Cậu ta đứng lặng lẽ quay lưng về phía tôi.
Đứng hướng về phía bờ hồ.
Lặng lẽ.
Feraligatr cũng như thế.
Cạnh bên.
Im lìm như chết lặng.
Tôi bước về phía Feraligatr của Silver, nó quay lại và hỏi tôi “..WHERE?” và sau đó tôi bị kéo vào trận chiến với nó.
Không có Silver xuất hiện, như một con Pokemon hoang dã không chủ. Feraligatr chỉ là một màu xanh lá ngọc nhợt nhạt, không có mắt, người hơi chúi về phía trước, không có bất kỳ họa tiết hoa văn nào khác trên người của nó. Với Lv 90, nó khiến tôi hơi hoang mang không biết liệu Cyndaquil Lv 5 của tôi có chống chọi nỗi hay không.
Nhưng bất giác Feraligatr rơi ngay vào trạng thái ngủ (Sleep) khi thanh âm báo bật lên dòng chữ “Enemy is fast asleep!”…
Tôi nhanh chóng bước vào trận chiến, Cyndaquil không có chiêu thức nào khác ngoài skill “NIGHTMARE”…
Tôi liền sử dụng…
Màn hình bỗng chốc chuyển sang màu đỏ thẫm của máu tươi. Lượng HP của Feraligatr nhanh chóng bị kéo tuột dần trở về 0…
Khi đó, đột nhiên Feraligatr biến thành Totodile trong dáng vẻ vui tươi hồ hởi vốn có của nó. Cứ như nó bị thu nhỏ lại, trở về với hình thái ban đầu sơ khai của mình rồi nhanh chóng bị Fainted (ngất xỉu).
Khi rời khỏi trận chiến, Feraligatr cũng biến mất. Cứ như chưa từng tồn tại ở đó. Hoặc giả, nó đã chết…
Tôi bước vào vị trí Feraligatr từng đứng để đối mặt với Silver, lúc này cậu ta cũng quay về phía tôi và nói “Even…” và sau đó cũng biến mất.
Màn hình trò chơi bị hóa đen mất một nửa.
Tựa như ở một thế giới khác.
Tôi cố chạm vào chúng nhưng không thể.
Cứ như ở đó có một bức tường vô hình tối đen như mực ngăn tôi lại…
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành quay trở lại cửa vào hang…
Để lại sau lưng cả một dấu hỏi hoài nghi về số phận không biết sẽ ra sao và về đâu của Silver – một đấu thủ xứng tầm và suốt chặng đường chinh phục của mình tôi đã nhiều phen giáp mặt…
Bên bờ hồ lặng lẽ đìu hiu và cô quạnh…
…
Holy

Vừa bước trở lại cửa hang, không hiểu sao tôi lại rơi vào trạng thái Fly…
Chú chim quen thuộc xuất hiện…
Tuy nhiên, không còn trận gió xoáy bằng lá cây quay cuồng xung quanh…
Chú chim bay lên và tôi rời khỏi khung cảnh trắng đen u buồn đó…
…
Khung cảnh thay đổi, trước mặt tôi lúc này là Thành phố lớn nhất của vùng Johto – Goldenrod City
Và một lần nữa, cảnh vật vẫn mang 2 màu trắng đen ảm đạm, chỉ có hình người là mang màu sắc…
Một bản nhạc nền u buồn cất lên như lời chia ly tiễn biệt…
Thành phố có vài bóng người đứng lác đác chung quanh nhưng không ai có mặt cả…
Lối đi xuống cũng bị chặn bởi một hàng rào…
Tôi kiểm tra túi hành lý của mình, đám Shiny Unown với Lv20 lúc này chỉ còn 4 và chúng lần lượt được ghép thành chữ “HELP”…
Cyndaquil của tôi không có tên cũng chỉ còn mỗi một chiêu thức “NIGHTMARE”…
Và…
…
Holy

Người phụ nữ đầu tiên tôi gặp trong thành phố đang đứng phía bên phải của tôi – không có gương mặt. Tôi đã đến bắt chuyện với bà và chỉ nhận lại được hình ảnh của một Shiny Unown mang ký tự “D”…
Bóng tối bao trùm và cô ta biến mất…
Tôi thoáng lo lắng một chút và tiếp tục đi về phía bắc thành phố để xem sao…
Đứng trước cửa Đại Siêu Thị (Mart) của thành phố là một người đàn ông khá giống giáo sư Oak đang quay lưng về phía tôi. Tôi cũng cố bắt chuyện với ông và chỉ nhận lại được câu trả lời là hình ảnh của một Shiny Unown nữa mang ký tự “I”…và sau một cái chớp đen của bóng tối, ông cũng biến mất.
Thực sự bắt đầu cảm thấy lo lắng, tôi sang trái đến trung tâm Poké thì giáo sư Elm (giáo sư vùng Johto) cũng đang đứng đó và úp mặt vào tường. Tôi tiến đến gần và hy vọng ông sẽ nói một điều gì đó nhưng chỉ nhận lại một hình ảnh của một Shiny Unown nữa mang ký tự “W” nhưng những đường cong cuối cùng của nó hơi nghiêng sang phải…Cũng như hai lần trước, ông ta cũng biến mất sao một cái chớp tắt…
Cứ lần lượt lần lượt như thế khi tôi cố gắng nói chuyện với tất cả người dân trong thành phố mà tôi có thể nhưng chỉ nhận lại những hình ảnh của đám Shiny Unown lần lượt là các ký tự: “Y”, “H” , “R”, “O”, “E”, “U”, “A”, “O” và tất cả họ đều có chung một kịch bản lập lại như thế. Điều đáng nói ở đây là tất cả những người tôi gặp lúc sau đều là các gym leader của vùng Johto…
Đến phía bắc thành phố tại trạm gác cửa ra, Lance cũng đứng đó đợi tôi và trao tôi hình ảnh cuối cùng, một Shiny Unown mang ký tự “K”…
Rồi không cần phải đợi tôi phản ứng, chú chim lại xuất hiện mang tôi bay đi…
Rời khỏi nơi đáng sợ đầy nguyền rủa đó…
Nhưng…
Tôi chợt khẽ rùng mình kiểm tra lại tất cả mọi việc…
Có lẽ nào người phụ nữ tôi gặp đó lại chính là mẹ của tôi?
Và mọi người đang chào từ biệt tôi lần cuối cùng hay sao?
Mọi thứ đối với tôi vẫn còn là những bí ẩn và thắc mắc quá lớn…
…
Holy

Vẫn là thành phố cũ, không thay đổi gì kể cả bản nhạc nền buồn bã u ám ngoại trừ màu sắc lúc này. Tất cả chìm trong một màu tím lịm. Màu tím tang tóc. Những bóng trắng tựa bóng ma của các Gym Leader xếp thành hàng dài 2 dải trái phải trên con đường thẳng tắp về phương bắc…
Tôi đến dò hỏi từng người thì họ vẫn cho thấy những hình ảnh của từng ký tự Shiny Unown, nhưng lần này đã được sắp xếp lại hoàn chỉnh. Nếu ghép tất cả chúng lại ta sẽ được hàng chữ “WHO ARE YOU KID”…
Tôi không rõ nó có ý nghĩa gì, vẫn đi về phương bắc, chú chim lại cất cánh bay một lần nữa, không một tiếng động và âm thanh nào được phát ra…
Khung cảnh thay đổi.
Hiện giờ tôi đang ở Bellchime Trail (Con đường lá phong đỏ) nơi dẫn vào tòa tháp nổi tiếng: Tin Tower (Tháp Ho-oh ngự trị). Cảnh quan vẫn là hai màu trắng đen đơn điệu và tẻ nhạt.
Có bóng người thoáng chạy phía trước, phớt qua rất nhẹ nhưng tôi vẫn mơ hồ đoán được đó là hình bóng của Red (vì đã chơi bản chọn YES trước đó). Vẫn hình tượng nhợt nhạt không màu, Red mất hút sau tòa tháp vĩ đại Tin Tower.
Tôi kiểm tra team của mình, và mọi thứ lại lặp lại: 5 Shiny Unown mang Lv5 đều có ký tự X cùng với Cyndaquil cũng Lv5.
Đứng trước tòa tháp, tôi chạm phải chiếc bảng hiệu, nó liền hỏi tôi: “GOLD?”…rồi im bặt…
…
Holy

Bước vào bên trong…
Khung cảnh cũ…
Ngôi chùa im lìm không tiếng động…
Bước được vài bước, một âm báo vang lên “SAVE Y…” kèm theo tiếng kêu của một con Pokemon nào đó, nghe đau đớn…
Âm báo tiếp tục: “has forgotten NIGHTMARE!”…
Tôi lập tức kiểm tra Cindaquil của mình, vẫn thấy chú ta mang theo skill “Flash” nhưng xem info của nó thì không thấy skill Flash đâu cả, chỉ có duy nhất một skill Nightmare…
Tôi bỏ qua, tiếp tục tiến thêm vài bước. Căn phòng được bày trí kì lạ, có một lối nhỏ dẫn vào cột trụ giữa nhà (bình thường thì cột trụ sẽ được bao bọc lại bởi một hàng rào)…
Tôi bước đến trước cột trụ thì một âm báo khác lại vang lên nhe tiếng ré của một con pokemon nào đó, và nó báo rằng: “GO AWAY…”
Liều lĩnh, tôi bước lên phía trước và từ cột trụ đó, tôi rơi xuống một căn phòng…
Không thể nào…
Mọi thứ không thể nào lại diễn ra kì lạ như thế…
Căn phòng tôi đang đứng hiện giờ là căn phòng trống đầy ma quái không một tiếng động hay âm thanh nào của lúc khởi đầu trò chơi…
Và sau một chuyến phiêu lưu dài đầy ma mị, tôi lại không thoát khỏi số phận của chính mình…
Như một lời nguyền day dứt và ám ảnh mãi không thôi…
Như bấn loạn, một hành động trong vô thức, tôi kiểm tra ngay team của mình…
Không thể tin vào mắt mình khi chúng là đám Unown được ghép thành chữ “LEAVE” và chú Cindaquil của tôi đã mang tên “HURRY” từ lúc nào…
Chẳng còn cách nào khác…
Tôi buộc phải chọn một con đường duy nhất là rơi xuống cột trụ của căn phòng…
Vòng xoáy định mệnh đã lập lại…
Bảng thông báo “TURN BACK NOW” lại xuất hiện…
Và nó không cho phép tôi chọn “No” được nữa…
Chỉ có một con đường…
Chỉ có một định mệnh…
Chỉ có một hướng đi…
Là chọn “Yes”…
Là chiến đấu với Red…
Và một lần nữa phải chịu đựng nỗi ám ảnh dày vò không dứt của những âm thanh kì bí, những hình ảnh kinh dị…
Và câu chuyện đau thương về số phận và cuộc đời của Gold…
…
Câu chuyện kết thúc trong ảm đạm…
Trò chơi cũng đã kết thúc…
Chàng sinh viên năm nào cũng đã thôi bớt điên dại…
Nhưng nỗi ám ảnh của trò chơi cùng lời nhắn nhủ của nó cứ đeo bám mãi những mảnh tâm hồn nhỏ bé về số phận chẳng biết đi về đâu của những nhân vật tưởng chừng đã đi sâu vào ký ức và tâm trí tuổi thơ của mỗi người…
…
The End
…
Bonus: PokemonLostSilver (Hidden)
[
]
…
P/S: mem nào muốn lấy “bức ảnh cuối cùng” thì pm bên dưới ad sẽ gửi riêng, ad ko úp nó lên vì mức độ trong sáng của page ko cho phép…
…
Holy

Đây là link “Bức ảnh cuối cùng”…
Hãy chắc rằng bạn trên 18 tuổi, không có vấn đề về tim mạch hay thần kinh, hoàn toàn bình thường và lành lặn đồng thời không dễ bị ám ảnh…
Ad đã cảnh báo trước rùi đó nhé!
…
[
http://th02.deviantart.net/fs70/PRE/i/2011/058/3/5/lost_silver_by_wolvaria-d3ajcjz.jpg]
…
Holy