Zephyr
Nấm bình thường
Đi ra đường trời se se lạnh. Ngôi chùa gần nhà không hiểu có lễ lạt gì mà cờ quạt giăng đầy trên đê. Người đi đâu - hay chui rúc trong nhà hết cả, khiến con đường vắng tanh mang cảm giác của ngày mồng Một Tết. Tự dưng thèm được hít hà mùi khét cháy của diêm sinh.
Kim Liên tổ chức kỷ niệm 35 năm thành lập trường. Nhớ năm nào mình mới vào lớp 10, trường tổ chức kỷ niệm 30 năm thành lập, cũng có những lớp học được trang trí thành phòng đón tiếp cựu học sinh. Cũng sân khấu, giao lưu và biểu diễn văn nghệ. Nhưng quy mô không được to lớn như thế này, và không có những hoạt động thú vị như gian hàng hay prom.
Lúc đầu lơ ngơ không để ý thấy một cái bảng hướng ra ngoài cổng trường. Trên bảng đó có vẽ sơ đồ các phòng đón cựu học sinh. Mãi về sau mới để ý, ra ngó xem sao thì thấy khóa 30 (2004-2007) được đặt ở phòng A302. Lên tới nơi thấy băng rôn đỏ treo to tổ bố nhưng trong phòng thì vắng teo. Cũng có thể tại mình đến sớm quá. Về sau không quay lại nên chẳng biết thế nào.
Phòng truyền thống cuối cùng cũng mở cửa. Bước vào đó, ngó nghiêng xung quanh thấy toàn những cô bác đứng tuổi vận đồ nghiêm chỉnh, chắp tay sau lưng đứng xem ảnh lưu niệm, mô hình trường, mô hình khu dân cư xung quanh... Nhớ ra là mình ra trường cũng đã 3 năm rồi. Cố hình dung lại xem những ngày mới vào trường, thầy cô mới, bạn bè mới, cảm giác của mình thế nào. Nhưng không nhớ nổi. Thấy các em mặc áo đồng phục, đứa sơmi đứa áo khoác lại thấy bồi hồi.
Trong album ảnh những giáo viên đang công tác giảng dạy tại trường, thấy khuyết đi một số người từng dạy mình. Có người đã nghỉ hưu, có người đã mất. Nói chân thành thì toàn là những người mình không ưa. Nhưng khi bước ra ngoài, thấy bóng dáng một vài người cũ, giờ đầu đã hai thứ tóc và dáng vẻ trông già đi quá nhiều, chợt cảm thấy bùi ngùi. Sóng lớp sau xô lớp trước. Và thời gian vẫn lặng lẽ xay mòn tất cả...
Gặp một người quen cũ. Dù biết chắc chắn người đó sẽ đến nhưng vẫn cảm thấy bất ngờ. Người đó đã từng là bạn. Thậm chí là bạn thân. Không hiếm những lần hai đứa đánh lẻ đi cà phê hay xem phim, chụp ảnh cùng nhau, vô tư dù người đó đã có bạn trai, và người bạn trai đó cũng biết mà chỉ cười xòa. Giờ gặp nhau không nói được câu nào. Người đó cười, một nụ cười rất nhẹ. Không còn ầm ĩ và thoải mái như xưa.
Không thích prom nên bỏ về sớm. Cũng không mua áo kỷ niệm Kim Liên 35 năm. Bởi khi đứng giữa sân trường một mình, một cách chậm rãi nhận ra mình đã hết yêu nó rồi. Khi lứa bạn bè cuối cùng, sinh năm 91 cũng đã ra trường được gần một năm...
P/S : Không phải là tớ viết đâu, tớ cũng chẳng phải học Kim Liên nốt, vừa mới đọc đc note này của 1 người quen trên facebook. Thấy nó gợn chút cảm xúc phù hợp với tâm trạng mình. Muốn chia sẻ cho mọi người 1 chút . Khung cảnh thì vãn vậy nhưng lòng người như đã đổi thay , rủ về thăm trường , thăm thầy mà đứa nào cũng bận việc này việc nọ , ko còn sự hào hứng như trước nữa . Những kỷ niệm mới chỉ vương vấn gần đây nhưng sao con người đổi thay nhanh vậy ...
Kim Liên tổ chức kỷ niệm 35 năm thành lập trường. Nhớ năm nào mình mới vào lớp 10, trường tổ chức kỷ niệm 30 năm thành lập, cũng có những lớp học được trang trí thành phòng đón tiếp cựu học sinh. Cũng sân khấu, giao lưu và biểu diễn văn nghệ. Nhưng quy mô không được to lớn như thế này, và không có những hoạt động thú vị như gian hàng hay prom.
Lúc đầu lơ ngơ không để ý thấy một cái bảng hướng ra ngoài cổng trường. Trên bảng đó có vẽ sơ đồ các phòng đón cựu học sinh. Mãi về sau mới để ý, ra ngó xem sao thì thấy khóa 30 (2004-2007) được đặt ở phòng A302. Lên tới nơi thấy băng rôn đỏ treo to tổ bố nhưng trong phòng thì vắng teo. Cũng có thể tại mình đến sớm quá. Về sau không quay lại nên chẳng biết thế nào.
Phòng truyền thống cuối cùng cũng mở cửa. Bước vào đó, ngó nghiêng xung quanh thấy toàn những cô bác đứng tuổi vận đồ nghiêm chỉnh, chắp tay sau lưng đứng xem ảnh lưu niệm, mô hình trường, mô hình khu dân cư xung quanh... Nhớ ra là mình ra trường cũng đã 3 năm rồi. Cố hình dung lại xem những ngày mới vào trường, thầy cô mới, bạn bè mới, cảm giác của mình thế nào. Nhưng không nhớ nổi. Thấy các em mặc áo đồng phục, đứa sơmi đứa áo khoác lại thấy bồi hồi.
Trong album ảnh những giáo viên đang công tác giảng dạy tại trường, thấy khuyết đi một số người từng dạy mình. Có người đã nghỉ hưu, có người đã mất. Nói chân thành thì toàn là những người mình không ưa. Nhưng khi bước ra ngoài, thấy bóng dáng một vài người cũ, giờ đầu đã hai thứ tóc và dáng vẻ trông già đi quá nhiều, chợt cảm thấy bùi ngùi. Sóng lớp sau xô lớp trước. Và thời gian vẫn lặng lẽ xay mòn tất cả...
Gặp một người quen cũ. Dù biết chắc chắn người đó sẽ đến nhưng vẫn cảm thấy bất ngờ. Người đó đã từng là bạn. Thậm chí là bạn thân. Không hiếm những lần hai đứa đánh lẻ đi cà phê hay xem phim, chụp ảnh cùng nhau, vô tư dù người đó đã có bạn trai, và người bạn trai đó cũng biết mà chỉ cười xòa. Giờ gặp nhau không nói được câu nào. Người đó cười, một nụ cười rất nhẹ. Không còn ầm ĩ và thoải mái như xưa.
Không thích prom nên bỏ về sớm. Cũng không mua áo kỷ niệm Kim Liên 35 năm. Bởi khi đứng giữa sân trường một mình, một cách chậm rãi nhận ra mình đã hết yêu nó rồi. Khi lứa bạn bè cuối cùng, sinh năm 91 cũng đã ra trường được gần một năm...
P/S : Không phải là tớ viết đâu, tớ cũng chẳng phải học Kim Liên nốt, vừa mới đọc đc note này của 1 người quen trên facebook. Thấy nó gợn chút cảm xúc phù hợp với tâm trạng mình. Muốn chia sẻ cho mọi người 1 chút . Khung cảnh thì vãn vậy nhưng lòng người như đã đổi thay , rủ về thăm trường , thăm thầy mà đứa nào cũng bận việc này việc nọ , ko còn sự hào hứng như trước nữa . Những kỷ niệm mới chỉ vương vấn gần đây nhưng sao con người đổi thay nhanh vậy ...