Ba năm trước, khi còn là một học sinh cấp 3, một lần ngẫu nhiên nó đã quen được người con gái xinh xắn và rất dễ thương. Ở đâu nhỉ? GameVN! Cái máy Nintendo DS đã vô tình giúp nó làm quen cô bé ấy...
Cho đến bây giờ nó vẫn rất quý và giữ gìn cái NDS Fat đó, một thứ mà có thể gọi là kỷ niệm
Lần gặp mặt ấy ở cửa hàng game Hiệp Lực dù chỉ thoảng qua rất mau nhưng dường như đã bắt đầu cho mọi thứ… Tình cảm của nó…
Nó thích nhỏ bởi cái tính rất ư là đặc biệt, nhí nhảnh, hồn nhiên và yêu đời. Nhỏ dễ thương, nhỏ ân cần, nhỏ dịu dàng và… nhỏ quan tâm đến nó. Những câu chuyện của nó kể lúc nào cũng thu hút nhỏ một cách kỳ lạ (dường như nhỏ cũng thích nó, nó cảm nhận được điều đó ^_^).
Chat! Nó ghiền chat! Không thể tin được, nhưng mà chẳng hiểu từ lúc nào thói quen của nó mỗi tối đi học về là mở YM! lên và chat với nhỏ Chưa bao giờ nó lại thấy được hai người bạn online lại hợp nhau như thế. Nó thích được tâm sự với nhỏ, vì nhỏ rất hiểu ý nó…
Từ đó, nó đã có thêm một người bạn
Lúc vui nó kể nhỏ nghe…
Lúc buồn nó tâm sự cùng nhỏ…
Lúc giận nhau nó nghĩ đến nhỏ… [đương nhiên rồi ^_^]
Hai người quen nhau gần một năm trời nhưng ngoại trừ lần gặp thoảng qua ở Hiệp Lực đó thì còn lại chỉ toàn… chat.
Thời gian trôi qua rất mau… có rất nhiều kỷ niệm để cho nó nhớ. “Giận hờn”- hình như đa phần chỉ toàn nó giận nhỏ, hì… Nhưng mà con người ta có càng qua nhiều “sóng gió” thì tình cảm mới càng “sâu đậm”, đúng không nhỉ?
Câu chuyện vẫn như thế tiếp diễn... Mùa thu đi rồi mùa đông đến… Tưởng như sẽ rất đẹp, nhưng thật ra thì chưa bao giờ nó nghĩ sẽ có bắt đầu… Nhỏ vẫn chờ đợi nó, chờ đợi cho 1 tiếng yêu... nó biết và cảm nhận được.
Tốt nghiệp lớp 12, nó phóng ngay đi xin việc làm. Nhỏ hiểu vì sao nó lại muốn bước chân ra đời sớm thế, nhỏ ủng hộ nó, động viên nó: “
anh Bảo của em rất giỏi, em tin anh sẽ được mà… Cố lên anh!”. Một động lực rất lớn cho nó phấn đấu. Nó tin tưởng bản thân… và…
Cuối cùng nó cũng được nhận vào làm, tại một công ty game online lớn nhất Việt Nam (hình như cái chữ online gắn liền với cuộc sống của nó quá nhiều). Nó vui lắm, mừng lắm… Nó đã làm được rồi nhỏ ơi…
…
Bước vào công ty, công việc bận rộn rất nhiều và nó quyết tâm phải làm thật tốt (nó ngày trước khác hẳn nó bây giờ, làm việc luôn tận tâm và lòng lúc nào cũng tràng đầy nhiệt huyết). Nó cố gắng bắt nhịp với môi trường năng động này… Và thời gian gần như đổ dồn hết vào công việc… Nó muốn chứng tỏ mình giỏi, nó hy vọng sẽ không khiến nhỏ thất vọng…
Nhưng càng lúc thì nó và nhỏ càng ít có thời gian gặp nhau hơn… Những lần online rất ít. Chờ đợi… rồi đến khi chán, nhỏ cũng chẳng để tâm nhiều, chỉ còn là năm ba câu chào hỏi rồi cho qua… Nhỏ ngày càng xa nó, nó sợ lắm.
Mỗi ngày trôi qua, cảm giác trống vắng càng tăng thêm. Nó biết là mình nhớ nhỏ. Nhưng thế thì sao… Nó nghĩ rằng: “Có phải là đã đến lúc dành thời gian để hai người gặp nhau…?”
Câu hỏi đó cứ tồn tại trong đầu nó mãi suốt nửa năm nhưng vẫn chưa có quyết định. Thời gian bận rộn quá. Nhiều lúc công việc làm cho nó quên mất đi cả mình… Những đêm tối làm nightshift, có tí thời gian nó đề nghĩ và nhớ đến nhỏ…
Cho đến khi cái dự án trong công ty gặp thất bại, nó bị vấp ngã trong công việc. Lúc nó chán nản nhất thì cảm giác nhớ đến nhỏ càng nhiều, nhiều hơn bất cứ lúc nào. Nó biết mình đã… yêu. Ngốc thật, một tình yêu ảo mà nó không hề nhận ra… Nó là một con người online, nó rành và hiểu hơn bất cứ ai về cái thế giới ảo này. Tình yêu thật sự không bao giờ đến từ những dòng chat… Nhưng hiểu và làm khác nhau rất nhiều…
Nó tìm nhỏ và nói cho nhỏ nghe những gì mình suy nghĩ… nhưng đáp lại là một sự thật rất là đau:
Xin lỗi anh… Thời gian qua có rất nhiều thứ đã thay đổi, và em thì đã có bạn trai rồi…
Nó không tin… không thể tin được, mình đã chậm trễ Vậy mà lúc nào cũng nghĩ và cảm nhận rằng nhỏ thích nó chứ
Tự tin quá mức
Noel năm đó rất buồn, buồn hơn bất cứ Noel nào… Nó nhớ nhỏ nhiều lắm… Tình yêu ảo mà nó đã xây đắp hơn một năm trời phút chốc vỡ tan… Không một ai có thể hiểu được cho cảm giác của nó lúc này…
“Lúc trước cũng có thời gian em nghĩ mình thích anh, nhưng giờ hiểu ra đó chỉ là cảm giác ngưỡm mộ. Em ngưỡm mộ anh giỏi, có nhiều thứ anh làm được còn em thì không ”
Câu nói đó đã xé nát trái tim của nó. Nếu còn 2-3 tuổi chắc nó đã khóc òa lên mất rồi… Nhưng nó vẫn cố giữ lấy bình tĩnh và xem như không có chuyện gì xảy ra… Câu chuyện không thể bắt đầu sớm hơn… Lần gặp mặt đó giờ đây chẳng còn ý nghĩa gì nữa…
Tháng ngày sau đó là một chuỗi dài sa ngã, dậm chân tại chỗ… Nó xin nghĩ ở công ty cũ vì những chuyện buồn… Bản thân nó cũng thấy mệt mỏi quá, cuộc sống không thật sự đẹp như nó nghĩ. Tuổi 18 bước đến và đánh bóng cho nó những hứa hẹn, mơ ước, tình cảm và tương lai tươi đẹp. Nhưng khi 19 thì mọi thứ cũng đóng đi bỏ lại nó phía sau ^_^ Té đau lắm… Lúc này nó thấy mình rất cô đơn, chẳng có ai bên cạnh.
Cần vài tháng để thông suốt được hơn chút ít… nó bắt đầu đi xin việc làm lại. 2-3 chỗ vẫn không thành, chẳng gặp chuyện này thì cũng đụng chuyện khác. Nó tự hỏi có phải do nhỏ- ngôi sao mai mắn, sức mạnh niềm tin của nó- đã không còn cạnh bên không…
Thất bại kề bên làm cho nó rùng mình và sợ… Không phải sợ đau đâu, cuộc sống của nó thì đau đã nhiều lắm rồi. Nó chỉ sợ rằng nhỏ nhìn thấy nó té ngã… Nó đang cố đứng dậy, nó cần một vòng tay, nhưng không được! Nó không bao giờ níu lấy tay nhỏ để đứng dậy. Hình ảnh của nó trong nhỏ lúc nào cũng phải thật “bảnh bao & tài giỏi” ^_^!!!
Nghĩ vậy nên nó đã cố đứng dậy bằng chính đôi chân của mình…
Thời gian sau đó nhỏ chia tay bạn trai và bước sang Sing du học. Sau những cú sốc trong tình cảm, nhỏ đã thay đổi quá nhiều. Nhỏ đã không còn là nhỏ… Nó thật sự rất đau lòng khi nhìn thấy nhỏ như vậy. Nhưng cuối cùng thì chẳng làm được gì hơn, nó có phải là gì của nhỏ đâu… Những gì nó có thể làm là đưa ra những lời khuyên vô nghĩa và không giúp ích được gì cho nhỏ (nó nghĩ như vậy…)
Bức tường vô hình nào giữa hai người… Cuộc sống thay đổi không ngừng và nó ngồi đấy, ngước mặt lên mà nhìn nhỏ xa dần nó. Khoảng cách càng lúc càng xa… Xa đến mức giờ đây hai người dường như không con nói chuyện bình thường với nhau được nữa…
Nó cười khì và hiểu được vấn đề…
Mọi chuyện giống như một giấc mơ, thoảng qua và đi mất. Nó và nhỏ đã có thời gian “yêu ảo”. Nhưng trò chơi đã kết thúc và đến lúc nó phải tự học cách để quên đi… Nó dấu vào sâu trong trái tim mình thứ tình cảm đáng ghét ấy. Nó tự hứa sẽ không lặp lại nữa…
Tạm biệt tình yêu online
Nó của ba năm sau giờ đây đã 20 tuổi rồi…
Nhỏ của nó giờ thì đã 18 tuổi… nhỏ đã có thế giới riêng, cuộc sống mới…
Ngày hôm nay, nó đã trưởng thành hơn. Nó hiểu và thông suốt mọi chuyện… Nó biết mình cần phải làm gì trong thế giới thật này thay vì đắm chìm trong thế giới ảo
Nó sẽ sống tốt hơn và phấn đấu hơn cho tương lai. Nó hy vọng nhỏ của nó cũng sẽ như vậy… nhỏ sẽ trưởng thành hơn với những quyết định tốt cho nhỏ… Bỏ đi những gì đáng ghét và bước lên đón nhận những gì tốt đẹp đang đến...