Ta cứ mượn lí do là văn hoá phương Đông để biện hộ vậy thôi, vì dù gì thì cũng một phần đúng - người phương Đông dĩ nhiên thiên về sống nội tâm. Thành ra nếu có ai phản lại luận điểm này thì dĩ nhiên ta vẫn có một nền tảng vững chắc để chống. Nhưng vì vậy để mà không quen nói ra những câu đơn giản như ở trên thì theo tớ lại là một bao biện
.
Nhưng mà thôi, sao ta không nghĩ đến mặt tích cực của người Việt Nam nhỉ? Người Việt Nam ta xưng hô luôn có cấp bậc rõ ràng, khác với với tiếng Anh và nhiều tiếng phương Tây khác chỉ dùng 1 đại từ nhân xưng để chỉ tôi và bạn. Có thể có người sẽ nói tiếng Trung, tiếng Nhật cũng có nhiều đại từ nhân xưng khác nhau để dùng trong các trường hợp khác nhau, nhưng ở Việt Nam, kĩ năng sử dung đại từ nhân xưng được nâng lên một cấp độ cao hơn hẳn, vượt lên khỏi mọi tiêu chuẩn của các ngôn ngữ khác.
Bạn sẽ không thể tìm được một từ chính xác nào để diễn tả từ "I" ("tôi" trong tiếng Anh) với tiếng Việt, kể cả với chính từ "tôi" mà tớ mượn tạm để dịch từ "I" kia. Ai cũng biết "I" ám chỉ chính người đang nói nhưng liệu trong tiếng Việt có một từ nào để chuyển chính xác nghĩa của chữ "I" đó không? Câu trả lời là không. "I" được cụ thể hoá trong MỌI văn cảnh, đó có thể là "tớ", hay "mình", "đây", "con", "cháu",..... Ai có thể bảo từ "tôi" là từ để chỉ chung cho tất cả những từ trên nào? Vì sao "tôi" lại không thể làm từ đại diện cho những từ trên được? Người Việt Nam trong vô thức đã luôn đặt các sắc thái tình cảm của mình vào các câu nói hàng ngày với mọi người xung quanh rồi. Chúng ta đơn giản không chấp nhận một từ vô hồn như "I" để đặt vào trong các câu nói của mình.
Chính vì thế chủ quan mà nói, ta có thể tìm được một lời giải đáp cho việc người Việt Nam không quen nói những câu ở trên. Đó là vì thật dễ dàng để nói ra một câu nói với những đại từ nhân xưng "neutral" - trung lập như "I" hay "you". Bạn có thấy dễ thở hơn rất nhiều khi nói "I Love you" so với câu nói "Mình yêu bạn" không? Ờ đấy, hà hà, ta cứ nói "I", "you", còn đằng ấy hiểu thế nào thì hiểu... ở tiếng Việt không có chuyện như vậy, tất cả đã được phân định rõ ràng ngay từ câu nói đầu tiên. Đó có thể lí giải tại sao người Việt Nam khó bắt chuyện hơn so với người nước ngoài, ngoài lí do "sống nội tâm" đã được nói ở trên.
Cá nhân tớ thấy đó là một điều hay, tớ tự hào vì đặc điểm đó của tiếng Việt. Nhật Bản ư? Hah, screw Japanese! Trung Quốc? To hell with them! (Xin lỗi nhé, tớ chỉ nói vui vậy thôi ^^). Mà đó, bạn thấy sao? Thật dễ dàng để diễn tả cảm xúc khi dùng tiếng Anh đúng không? Tớ còn định nói nhiều nhưng cái chính là chẳng nghĩ ra được gì thêm mà nói cả
, thôi dừng vậy
Còn dĩ nhiên, bài viết này chỉ phần tích khía cạnh ngôn ngữ của tiếng Việt thôi. Còn vấn đề của gameboy nói như vụ đi xe máy gạt chân chống kia là thuộc về ý thức và giáo dục của mỗi con người, nhưng đó lại thuộc về một phạm trù khác rồi. "Tôi xin lỗi", "Cám ơn",.... là những nạn nhân của những thứ đó, vì chúng mà những câu nói đó không bao giờ có cơ hội để được phát ra.