NKid
V.I.P Member
Không ăn không phải không tiền không muaBánh trung thu ăn chán bỏ xừ trừ hàng cao cấp toàn hơn 100K
...Nhớ lại khoảng mười năm về trước, cứ gần đến Trung Thu là con xóm nhỏ lại rộn ràng tiếng xe lon. Những hộp sữa bò được bọn trẻ nhặt về hay cố ý để dành chỉ với hai mục đích chính: chơi tạt lon và làm xe lon. Những chiếc lon được cắt một mặt, đóng đinh lỗ chỗ cho ánh sáng từ ngọn đèn cầy bên trong có chỗ túa ra, rồi cứ thế xoay vòng, xoay vòng. Có những đứa "sinh sau đẻ muộn" như tôi thì trò này có vẻ khá mới với nó, thế là cũng loay hoay tìm hộp lon, nhưng chẳng biết kiếm đâu ra vì sữa hộp là một thứ khá xa xỉ... Cuối cùng tôi cũng tìm ra được một cái: lon đong gạo. Nhưng chẳng mấy chốc, "phi vụ" của tôi đã bị bại lộ và hậu quả là nghe mắng một tràng dài, chả trách cứ đến trung Thu là trời lại mưa. Nhưng bù lại, tôi được ba làm cho một chiếc lồng đèn ngôi sao nhỏ, và thêm một lồng đèn ngôi sao to nữa để treo trước cửa nhà.
Trung Thu năm nào cũng mưa, đặc biệt là khoảng từ 7-8 giờ, do vậy từ khi mặt trời còn chưa xuống khỏi ngọn dừa là bọn con nít trong xóng đã lôi đèn ra đốt. Ánh sáng yếu ớt phát ra từ những chiếc đèn lồng bỗng dưng có một sức quyến rũ lạ kì. Chúng rủ nhau tụm lại, tìm một góc thật tối và dùng ánh đèn soi mặt đất, soi bụi cỏ, soi gốc cây... đồng thời trong đầu mường tượng như thể chúng đang làm một cuộc khám phá vĩ đại vậy. Khi đã "khám phá" chán chê thì trời bắt đầu kéo mây, gió thổi mạnh làm những ngọn đèn phất phơ yếu ớt rồi tắt phụp. Ngay lập tức có một cuộc tiếp cứu diễn ra nhằm duy trì thứ ánh sáng thiêng liêng, những ngọn đèn cầy chuyền tay nhau đưa vào đèn lồng rồi lại đưa ra, đưa từ đèn đứa này sang đèn đứa khác, kèm theo đó là tiếng cười khoái trá khi có một đứa mới "tử nạn". Rồi những giọt nước bỗng từ trên cao rơi xuống, đó thực sự là khắc tinh những chiếc đèn khung tre dán giấy kiếng, cả bọn đang túm tụm châm đèn bỗng túa ra như bầy ong vỡ tổ, mạnh ai về nhà nấy.
Tôi mang đèn về nhà, ngòn đèn cầy đã tắt rụi. Mẹ tôi đang ngồi gọt trái cây, thấy thế liền lấy lửa từ chiếc đèn dầu mồi cho tôi, thế là thứ ánh sáng kì ảo lại lóe lên, tôi nằm dài ra đất và ngắm nó mãi cho đến khi nghe tiếng mẹ gọi đến nhận phần bánh. Thời bấy giờ quà vặt là một thứ khá xa vời đối với tôi, còn nước giải khát là phần thưởng khi được điểm mười, do vậy chiếc bánh Trung Thu là một món quà vô cùng có ý nghĩa. Cả nhà tôi có bốn người, nhưng lần nào cũng chỉ có hai chiếc bánh vì bố mẹ tôi biết chắc rằng con nít tụi tôi chỉ đói con mắt thôi. Nhưng thực tế thì tôi lúc nào cũng ăn hơn nửa chiếc, vậy là mẹ tôi nhường cho tôi một góc tư, thế là thỏa mãn. Tôi vừa ăn vừa nghe mẹ kể chuyện, rằng có một cây đa trên mặt trăng, nhưng tôi lại chẳng thấy có cái cây nào trên đó cả, tuy vậy tôi vẫn tin rằng Cây Đa, chú Cuội, chị Hằng đều có thật, vì tôi tin mẹ tôi.
Tôi bắt đầu chìm vào một giấc ngủ, cảm thấy ngày hôm nay thật tuyệt vời dù rằng có mưa một tí và bắt đầu nghĩ đến chiếc bánh năm sau...