Hãy đọc và cảm nhận,để tim ta có thể rung động nghẹn ngào trong một tác phẩm Deep Love [18+]

Cửa hàng game Nintendo nShop

Rất tiếc truyện này không dành cho trẻm em -18 do nhiều cảnh nhạy cảm . Vậy các bạn hãy cân nhắc trước khi download.


Thông tin chung:

Tên khác:
Deep Love アユの物語
Deep Love: Ayu no Monogatari
Deep Love: Ayu's Story
Deep Love: The Story of Ayu
Deep Love – Ayu's Story

Tác giả: Yoshi, Yoshii Yuu
Thể loại: shoujo, bi kịch, tâm lý, mature
Độ tuổi: 18+
Độ dài: 2 tập
Tình trạng: đã kết thúc
Năm: 2004
NXB chính thức: Kodansha
Tạp chí: Betsufure (Kodansha)

-Tôi gọi việc được biết Ayu no monogatari là may mắn. Được biết, được thấy, được hiểu, để từ đó xúc động, bật khóc, nhói đau, và nguyện cầu thành tâm cho linh hồn người khác an nghỉ yên lành. Đọc và cảm nhận, để thấy từng sợi thần kinh trong mình đang run rẩy, để mình choáng váng và ngỡ ngàng vì từng chi tiết. Được đọc một tác phẩm mà rung động nghẹn ngào như thế, không phải là may mắn hay sao?
-Đó là chuỗi Thay Đổi diệu kì, từ người chồng trong chỉ một ngày sang bà khi còn trẻ, từ bà truyền sang Ayu, từ Ayu truyền đến cả Reina, cả cha dượng của Yoshiyuki, và hẳn là cả chính Yoshiyuki nữa.
-Như một chuỗi phản ứng dây chuyền, Thay Đổi truyền từ người này sang người khác, và cứ thế nhân lên, nhân lên… Giá mà được như thế mãi, thì cuộc đời này sẽ sáng lên nhanh chóng. Ayu no monogatari có u ám không? Tôi trả lời “không”. Có thể bạn sẽ bảo tôi là người suy nghĩ đơn giản, và thích lý tưởng hóa mọi vấn đề trong cuộc sống. Nhưng bạn có thể tin tôi, khi tôi nói rằng cảm xúc mà câu chuyện này đem lại cho tôi giống như bầu trời quang sau cơn giông vậy.
Tôi đọc, và rùng mình, và bật khóc, và ám ảnh đeo bám cả cơn mơ. Nhưng để ngày mai khi mở mắt, tôi nhận ra rằng trong cuộc đời mình, gặp người tốt kẻ xấu đều là những sự hiển nhiên không tránh khỏi.

Như Ayu kia, gặp phải Kenji, rồi lại gặp được bà. Như Reina kia, gặp được Ayu, cũng gặp phải lũ bạn cùng lớp trơ trẽn đến vô lương. Như Yoshiyuki nữa, gặp phải người cha dượng vốn chẳng ra gì, nhưng rồi Ayu đến và tặng anh nhiều hơn cả một điều kì diệu.

Sensei đã không viết nên điều kì diệu như sự vị tha đến từ các thánh thần. Ayu tạo ra được thay đổi nơi người khác, thì bản thân cô ấy cũng phải trả giá không rẻ một chút nào. Đó là sinh mạng, là căn bệnh thế kỉ, là những chiều khoác lên mình bộ đồng phục đầy mời gọi, đứng đường chờ khách khi tấm thân mình ngày càng gầy rộc đi. Chỉ tới khi lời bàn tán tình cờ lọt đến tai mình, Ayu mới có thời gian để nhìn bóng của cô trong gương một chút. Khoảnh khắc ấy, cô có xót cho chính mình không? Cặp chân gầy như bị suy dinh dưỡng, vậy mà vẫn phải phơi ra trong mùa đông cuối cùng ấy.
Ayu no monogatari không có điều kì diệu đến từ các thánh thần. Vậy nên mới có những người phải bật khóc vì cái chết của Ayu. Vậy nên đến hôm nay chúng ta mới vẫn còn day dứt vì nỗi đau không thể nào nguôi đó. Ấy vậy mà, ta lại không thể trách móc cuộc đời. Vẫn có yêu thương, có ánh sáng, có niềm tin dần dần lan tỏa; chứ đâu phải một tác phẩm chỉ mang tính lên án hiện thực khắc nghiệt hay bị vây hãm bởi u ám đau thương?

Tôi đã khóc, và có thể là bạn cũng thế, nhưng ai trong chúng ta không công nhận đó chính là cuộc sống? Là hỗn hợp của những tốt và xấu, đúng và sai, tin yêu và lừa đảo, thánh thiện và nhơ nhuốc. Là phản ánh tất cả những thứ mà ai, trong một lúc nào đó của cuộc đời, cũng sẽ đều bắt gặp. Khi ấy, ta có thể làm ngơ để tránh những rủi ro. Cũng có thể quên mình vì người khác, dù kết quả phải đánh đổi bằng cả sinh mệnh mình. Đó là lựa chọn của mỗi người và không phải lúc nào cũng có thể đổ hết lỗi cho hoàn cảnh.
Vì sao Ayu đến với nghề bán thân?

Vì gã tình nhân vốn là tên trai bao nghiện ngập, đã ép Ayu phải chích thuốc, và có thể chính hắn đã kéo cô vào con đường nhơ bẩn này?

Còn nữa, là vì cô ấy không tìm được lý do nào để sống. Mà đã không có lý do, thì sống bằng cách nào mà chẳng được! Có một điều tôi dám chắc là ban đầu cô ấy không hành nghề vì tiền. Khi gã đàn ông trên xe điện sợ Ayu la lên thì mất mặt, đã vội giúi vào tay cô 70000. “Tôi nói là 50000, đồ khốn!” – Ayu ném 2 tờ 10000 yên thừa kia vào thùng rác ở nhà ga. Không một cái nhíu mày, không một thoáng luyến tiếc. Sòng phẳng với bản thân, như cô luôn sòng phẳng với chính cuộc sống này.
Tôi đã tự hỏi, trước khi gặp Yoshiyuki, Ayu có yêu Kenji không, khi mà hắn đến với cô chỉ vì tiền và sex? Nhưng khi tỉnh dậy sau một đêm không dài không ngắn, nhìn vết chích đã sưng lên và trán hắn lấm tấm mồ hôi, giọng thì thầm của Ayu rót xuống. Có thể coi đó là yêu chăng? Dẫu vậy, sự quan tâm và lo lắng trong câm lặng chỉ thể hiện trong một thoáng ấy cũng đủ để khiến tôi cảm thấy chút xao lòng.

“Mạnh mẽ lên.”

Khi chỉ có một mình, nói bao nhiêu lần câu “Mạnh mẽ lên!” cũng không đủ để vực mình đứng dậy. Có chăng sẽ chỉ là một bề ngoài sục sôi và nội tâm càng lún sâu vào tăm tối. Cám ơn bà đã đến với Ayu. Cám ơn Pao đã tình cờ xuất hiện. Để đôi mắt u tối ngày xưa nay có được ánh sáng của dịu dàng.

Ayu dần thay đổi.

Cô có mục đích sống, dù trớ trêu thay nó khiến cô phải “làm việc” nhiều hơn: phải kiếm nhiều tiền đủ để Yoshiyuki được làm phẫu thuật. Cô biết ước mơ, và đã chân thành nói rõ mơ ước ấy trước mặt bà và Pao rằng mong họ sẽ được sống mãi. Dù bà đã mất, dù Pao đã nằm gọn trong tay người đã từng cứu nó để đi vào thiên thu, thì một cuộc sống từ vô mục đích đến có được ước mơ, còn ngại gì mà không nói chúc mừng?

Và Ayu, dù sòng phẳng và bàng quang đến mấy, dù có từng lạnh lùng vung bút rạch chân đứa bạn cùng học đã dám hại Reina đến mức mang thai và khủng hoảng mất một thời gian; thì vẫn mang trong mình yếu đuối và mặc cảm. Yếu đuối khi giật mình thấy bàn tay đầy máu. Mặc cảm vì từng bán thân nhiều lần, dù đã được Yoshiyuki dịu dàng xua đi từng chút một. Bởi cô biết, vết nhơ đó đến sau này vẫn không thể mất đi.
Dù “Trong số những người tớ từng gặp, cậu là người trong sáng nhất”…


Quá khó để quên được những trang truyện ấy. Cũng quá khó để quên sự day dứt đã bắt đầu hiện hữu trong người cha dượng vốn chỉ biết nát rượu và lợi dụng Ayu.
Bởi vì, thay đổi không thể hiện ở một bước ngoặt vĩ đại trong đời mỗi con người. Thay đổi, có khi chỉ từ những việc nhỏ nhặt nhất trong cách bạn nói hay làm mà thôi.

Yoshiyuki là tên của chồng bà. Cái tên ấy đã được bà gom trọn những yêu thương để đặt lại cho đứa con nuôi. Và sau này Ayu cũng thế, Yoshiyuki đi thăm mộ cô đã giật mình khi Reina gọi con gái “Ayu!”. Những con người đã làm thay đổi được cuộc đời người khác, sẽ mãi mãi còn sống trong lòng người đang sống.

Ngày trước, như là cái ngày xưa của rất rất lâu rồi, Ayu ngồi vắt chân trên ghế đá, nhìn bầu trời và người qua lại bằng ánh mắt vô cảm hững hờ xen lẫn khinh ghét và không tin vào hai tiếng “hạnh phúc” đâu. Lúc ấy, mất đi cuộc sống cũng chẳng hề gì.

Ngày hôm nay, Ayu gục ngã trong nhà bà để lại, bên tai vẫn dịu dàng những lời Yoshiyuki thu vào đĩa mong có dịp được tặng Ayu, nói lời cuối với Pao và bà rằng “Nhưng giờ thì con không muốn chết”.
“Yoshiyuki, tớ yêu cậu.”

Một cuộc sống. Một cái chết.

Vô nghĩa. Và ý nghĩa.

Là sự thay đổi trọn vẹn cho đời một con người.
Ayu ơi, hãy yên nghỉ nhé. Nụ cười của cô, nước mắt của cô, đã không vô nghĩa và sẽ không đi vào quên lãng. Tuyết rơi lấp lánh như linh hồn cô dành quà tặng cuối cùng cho những người thân chốn nhân gian…

 

Bình luận bằng Facebook

Pokémon Center

Pokémon Center Việt Nam

Cộng đồng Facebook của NintendoVN

Top