[NDS] Hotel dusk room 215

Cửa hàng game Nintendo nShop

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.

AbraShiva

Bwahahaha
Thành viên BQT
*** Vài dòng nhắn nhủ trước khi đọc:
Bài hướng dẫn này Abra muốn viết chi tiết một chút, và cũng bởi vì game giống như một cuốn sách nên Abra và Nobita! nghĩ nếu viết theo kiểu cũ (bạn phải làm như thế này, thế kia ... ) sẽ gây nhàm chán. Abra và Nobita! muốn viết sao cho giống giống một câu chuyện để ai lười đọc chữ trong game có thể nắm bắt sơ cái cốt game nên bản hướng dẫn không được ngắn gọn, cô đọng cho lắm. Nếu bạn không có thời gian thì hãy chỉ đọc những dòng in đậm mà thôi. Nó sẽ giúp bạn hòan thành game.
Một điều lưu ý khác là nhiều trường hợp không chỉ có 1 cách giải quyết tình huống trong game như Abra và Nobita! đã viết nên bạn cũng không nên băn khoăn khi thấy mình làm không giống.


Phát hành: Nintendo
phát triển: Cing
thể loại: Phiêu lưu giải đố
ESRB: Teen

**Cách điều khiển và ý nghĩa các biểu tượng: 99% là stylus
Để điều khiển nhân vật trong game bạn sẽ chủ yếu dùng bút. Di chuyển, nói chuyện, tìm kiếm ...
Góc dưới màn hình cảm ứng là các biểu tượng để bạn thực hiện các hành động trong game, các biểu tượng này sẽ sáng lên khi đến nơi có thể thực hiện hành động do biểu tượng đó đại diện (trừ biểu tượng hình quyển sách).
*Cánh cửa: Khi đến gần một cánh cửa hãy nhấn vào biểu tượng này, bạn sẽ thấy cánh cửa đó hiện lên màn hình cảm ứng. Việc sau đó thì tùy bạn, gõ cửa (chạm bút vào cánh cửa), hay mở cửa (chạm vào ổ khóa)...

*Người nói: nhìn là biết biểu tượng này sẽ sáng lên khi bước đến gần 1 nhân vật nào đó trong game, ta sẽ nói chuyện với người đó khi dùng biểu tượng này.

*Kính lúp: để dò xét đồ vật, đừng bỏ qua chỗ nào khi biểu tượng này sáng lên. Khi nhấn vào biểu tượng này, chỗ đó sẽ được phóng to lên dưới dạng 3D, bạn có thể tương tác với các đồ vật trong phạm vi đó.
-Hình quyển sổ đang mở: Chính là Memo để ghi chép. Cái này khá hay, bạn có thể dùng bút để ghi chú những gì thấy cần trong quá trình chơi game (nhưng chỉ có 3 trang thui). Hãy tận dụng chức năng này.
-Túi sách: chứa đồ dùng (chính là Items), quan trọng, bạn phải dùng nó thường xuyên để giải quyết các vấn đề trong game như lấy chìa khóa tra vào ổ... Rất dễ chỉ cần nhấn vào biểu tượng túi, lựa chọn vật muốn dùng, nhấn vào đó chọn "use". Sau đó chỉ bút vào nơi bạn muốn sử dụng vật đó (vd: ổ khóa). Nhớ là phải chỉ vị trí cho chính xác đấy, lệch thì phiền lắm.
-Thanh di chuyển: kéo thanh này tầm nhìn của bạn sẽ di chuyển qua lại để nhìn rõ các vật khác trong phạm vi.

*Quyển sổ: có khá nhiều mục trong cái này
Items: những vật dụng ta đang giữ trong người
Characters: giới thiệu nhân vật
Save/Load: cái này ai cũng biết. Hãy Save liên tục để tránh "bất đắc kỳ tử"
Memo: sổ ghi chép riêng của bạn. (đã nói ở trên)
Map: bản đồ (bạn cũng có thể nhấn vào tờ bản đồ nhỏ kẹp phía đầu quyển sổ (ko phại sổ riêng) để xem bản đồ khách sạn.
System: chỉnh sửa vài điều (thật ra chỉ có 2)
Phía dưới nữa hiển thị giờ trong game.

*Mũi tên vòng: khi xem xét hay làm gì đó bạn sẽ thấy biểu tượng này xuất hiện, chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ là thóat ra thui.

Đặc biệt khi nói chuyện với 1 người thì đôi lúc bạn sẽ thấy một hình tam giác màu vàng, có hình bàn tay ở trong. Hãy nhấn vào nó, bạn sẽ có cơ hội tìm hiểu sâu hơn những thông tin mà người kia đang nói.
Ngòai ra còn những ô hình chữ nhật có biểu tượng dấu hỏi. Khi các ô này xuất hiện trên màn hình cảm ứng, hãy nhấn vào nó để đặt câu hỏi cho người đối diện để có thêm thông tin.




Mở đầu:
Thứ sáu ngày 24 tháng 12, 1976. Bây giờ đã là 5:07 chiều, trời đã chập chọang tối. Tiếng chuông điện thọai bỗng reo vang trong một sở cảnh sát ở New York:
-Hyde! Điện thọai!
-Sở cảnh sát 89, đây là Hyde.
Hyde lập tức ngồi thẳng người dậy với vẻ mặt nghiêm trọng: "cái quái gì vậy? Bradley ư?"
Trời đã gần như tối hẳn trên cầu cảng, tiếng của Hyde vang lên trong không gian tĩnh mịch: "Bradley! Tại sao?". Người đàn ông đứng phía đối diện từ từ quay người lại, bóng tối vẫn vây lấy những đường nét trên khuôn mặt anh ta. Đứng yên! – Hyde hét lớn với cây súng vẫn chĩa thẳng vào Bradley từ nãy. Một viên đạn đã được nhả ra và "M-Mila..." là những từ cuối cùng của Bradley trước khi cả thân xác anh bị dòng nuớc cuốn lấy, biến mất trong đêm đen.
... Hyde bừng tỉnh, cố hớp lấy một ngụm không khí: "chỉ là một giấc mơ...". Giấc mơ về quá khứ đó đã trở thành nỗi ám ảnh của anh...

Thứ sáu, 28 tháng 12 năm 1979,Nevada, xe của Kyle Hyde, một nhân viên bán hàng từng là cảnh sát, lao vùn vụt trên đường sau cuộc nói chuyện điện thọai với Ed, sếp của mình ở nơi kiếm cơm mới. Từ đằng xa, một bóng người đang độc hành trên con đường cao tốc vắng lặng. Một cô gái, một cô gái đẹp với ánh mắt kỳ lạ. Chiếc xe vượt vượt nhanh qua cái ngóai nhìn của người thiếu nữ nhưng vẫn đủ thời gian cho 2 ánh mắt gặp nhau. Cuối cùng cũng đến nơi. Hyde dừng xe, trước mặt anh là khách sạn Dusk , một nơi không lấy gì làm sang trọng. Đây chính là nơi anh phải tới để hòan thành công việc mà Ed đã giao. Sau 3 năm rời bỏ lực lượng, Hyde về làm cho Red Crown, một công ty bề ngòai thì bán hàng tận nhà nhưng sâu bên trong lại nhận tìm "những thứ ít muốn được tìm thấy". Anh vẫn giữ một mục đích là tìm thấy Bradley...

Chapter 1: 5:00 đến 5:30 chiều​

5:00 -5:10 chiều

Hyde đẩy cửa bước vào, sảnh lớn của khách sạn hòan tòan trống không. Anh lướt qua bộ sa-lông cùng đám ảnh treo tường phía góc trái và tiến đến bàn tiếp tân nơi cuối sảnh. Ở đây có chiếc tivi với lời nhắn chỉ họat động từ 7:00 đến 9:00 tối. Hyde sốt ruột nhấn chiếc chuông màu vàng nhỏ xíu 3 lần. Dunning xuất hiện từ cánh cửa phía sau và gọi tên Rosa với vẻ bực tức mà nói rằng đừng làm phiền ông ta khi đang xem thi đấu.
-Ông gọi tôi là Rosa hả? (Did you call me Rosa?)
Biết mình nhầm lẫn, Dunning Smith giải thích về cái tên Rosa của bà nhân viên phục vụ và giới thiệumình là chủ cái khách sạn này. Câu chuyện quay trở về mục đích chính là việc thuê phòng. Dunning khá thất vọng khi Hyde thẳng thừng từ chối phòng cao cấp mà ông đề nghị. Cuối cùng thì Hyde cũng nhận được mẫu đơn đăng ký cùng cây bút Dunning cho mượn. Anh nhanh chóng lấp đầy những khỏang trống trong tờ đơn. Khi phiếu đăng ký được chuyển lại thì vẻ ngạc nhiên thóang hiện lên trên khuôn mặt Dunning. Ông tỏ ra khá quen với cái tên Kyle Hyde.
-Có chuyện gì với ông vậy? (What's your problem?)
Trước câu hỏi của Hyde, Dunning kể là có 1 vị khách 6 tháng trước cũng thuê phòng này với cùng cái tên Kyle Hyde. Đọan Dunning đưa cho Hyde chìa khóa phòng 215. Trên chiếc móc khóa là số 215 cùng dòng chữ "Wish". Dunning nói đó là tên của căn phòng.Hyde tỏ ra chẳng thích thú gì với cách đặt tên từng phòng của nơi này. Theo anh nó thật tốn thời gian vô ích, những căn phòng chỉ cần số là đủ.
-Câu chuyện nào? (What story?)
Câu hỏi của Hyde vang lên khi Dunning đề cập đến khả năng kỳ lạ của căn phòng và nhắc đến một chuyện thực tế để chứng minh điều đó. Theo Dunning thì "Wish room" là căn phòng có thể biến mọi điều bạn thực sự mong muốn thành sự thật. Sau đó ông đưa cho Hyde bản đồ khách sạn và quyển sách giới thiệu nhỏ xíu cùng vài lời dặn về giờ họat động của nhà ăn (6 giờ chiều cho bữa tối và 7giờ 30 sáng cho điểm tâm), quán bar (9 giờ tối), làm thủ tục trả phòng (10 giờ sáng). Coi như xong phần đăng ký phòng, Hyde vẫn chưa rời đi bởi anh còn khá nhiều thứu cần hỏi:
- Ông sẽ không nói về điểu gì? (What won't you talk about?)
Dunning mô tả nhân dạng của vị khách đạ dùng tên Kyle Hyde trước đây. Kỳ lạ là anh ta khá giống Bradley, người Hyde đang bỏ công tìm kiếm.
-Phòng của tôi biến những điều ước thành sự thực? (My room grant wishes?)
Ông chủ khách sạn kể lại một câu chuyện xảy ra cách đây khá lâu có liên quan đến phòng 215, một người khách và điều ước của người đó.
-Tôi đang đợi một kiện hàng. (I'm waiting for a package.)
Vẫn chưa có cái gì được chuyện đến.Câu nói của Hyde làm Dunning nhớ lại một rắc rối trứớc đâyvà một câu hỏi mới nảy sinh trong đầu Hyde:
-Rắc rối gì vậy? (What was the trouble?)
Theo lời kể của Dunning trước đây cũng có một người đợi một kiện hàng và một trận đọ súng đã xảy ra, kết cục thì chắc ai cũng đóan được. Chính vì lẽ đó mà Dunning không chấp nhận cho cảnh sát ở trong khách sạn của mình.
Hyde rời khỏi bàn đăng ký và bước về phía lối đi qua phòng khác. Cánh cửa Chính của khách sạn lại bật mở. Một người phụ nữ đã chẳng còn gì gọi là trẻ trung bước vào. Mắt phải của bà bị che lại, trông giống như một hải tặc thời xưa. Người phụ nữ ngỏ ý muốn thuê một phòng, căn phòng bà chọn là "Wish room". Thật không may là Hyde đã vừa mới nhận phòng đó xong, người phụ nữ già đành chấp nhận lấy một phòng khác.
Hyde tiến vào sảnh tiếp theo. Ở cuối sảnh là phòng 101, bên tay phải là hành lang phải và văn phòng của Dunning, tất cà đều bị khóa. Ở đây cũng có một máy bán thức uống tự động. Hyde bước tiếp về phía trái để đi vào hành lang chính, anh tiến đến cầu thang dẫn lên tầng trên. Một cô bé đã ngồi chặn mất lối đi:
-Có chuyện gì vậy? (Is something wrong?)
-Sao em không nói với anh? (Why won't you tell me?)
Những câu hỏi được Hyde đưa ra chỉ nhận được sự trả lời qua loa, thậm chí có phần ngỗ ngược của cô bé. Hyde dừng lại một lúc để xem cô bé thực sự đang làm gì.
(Oh, give her a break.)
Cô ta đang chơi xếp hình, Hyde cảm thấy nó khá là đơn giản:
-Một trò hả? (A puzzle, huh?)
-Anh giúp cho. (Let me help.)
Hyde bỏ công sức hòan thành tòan bộ bức tranh xếp hình.
Điều xảy ra tiếp theo quả là sốc đối với một người như anh. Cô bé hất tòan bộ trò chơi xuống, chúng bay ra thành từng mảnh như trước, sau khi nói rằng không phải là chơi thật nếu không do chính tay cô ta làm. Quá bực mình, Hyde tỏ ra hung dữ và giáo dục cho cô ta một trận. Cô bé cúi xuống lượm những mảnh ghép và biến mất phía trên cầu thang. Nhưng cô ta vẫn bỏ xót một mảnh, Hyde không biết làm gì hơn là bỏ nó vào túi. Anh tiếp tục hòan thành nốt những bậc cầu thang còn sót lại.
Lên đếm tầng 2 Hyde đang sải bước về phía phòng mình cửa phòng 213 bật mở. một thanh niên trẻ mặc áo pull bước ra, quay đầu nhìn 2 bên như đang tìm kiếm vật gì. Theo lẽ lịch sự thông thường, Hyde mở lời:
-Anh vẫn ổn chứ? (Are you OK?)
Một cuộc đối thọai ngắn diễn ra, Jeff Angel, tên người thanh niên, tỏ ra không còn sự lựa chọn nào khi phải ở đây.
-Không có sự lựa chọn? (No choice?)
Hyde tiếp tục nhưng Jeff chẳng buồn đả động đến chuyện đó. Hyde đành bỏ qua và tiếp tục thắc mắc của mình về cô nhóc ngồi cầu thang khi nãy:
-Cô bé ngồi cầu thang khi nãy là ai vậy? (Who's the kid on the stairs?)
Hyde nhận được tên cô bé là Melisa và đang ở cùng cha trong phòng 219. Quay lại với Jeff, trong cuộc đối thọai Jeff khá là thất vọng khi Hyde không phải là thám tử hay cảnh sát. Chính điều này lại đã làm Hyde cả thấy tò mò:
-Quá tệ khi tôi không phải là cảnh sát ư? (Is it too bad I'm not cop?)
Với câu hỏi này thì Hyde cũng chỉ nhận được câu trả lời kiểu "cho xong chuyện". Jeff nói anh cảm thấy quang cảnh của khách sạn này giống như một cảnh trong những bộ phim về tội phạm...
Hyde tiếp tục bước về phòng mình sau khi kết thúc đối thọai (Bạn cũng có thể gõ cửa phòng 219 xem thử nhưng sẽ chỉ nhận được câu trả lời đang bận, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kết quả chơi). Hyde tra chìa khóa phòng 215 mà Dunning đã đưa cho mình vào ổ khóa và mở cửa. Căn phòng không quá sang trọng nhưng cũng khá vừa mắt. Hyde tiến đến chếc bàn nhỏ phía cuối phòng, vừa đặt chiếc valy của mình lên đó thì tiếng chuông điện thọai reo. Hyde bước tới chiếc tủ nhỏ cạnh giường, nhấc ống nghe và có một cuộc trò chuyện ngắn với Rachel, thư ký của Ed. Không có gì quan trọng trong cuộc nói chuyện, Rachel chỉ nhắc Hyde xem bảng yêu cầu và cất danh sách kháh hàng vào valy khi gói hàng được chuyển đến. Vừa đặt ống nghe xuống thì chuông điện thọai tiếp tục reo vang. Là Dunning, ông yêu cầu hyde phải trả tiền phòng ngay bây giờ. Đành vậy, Hyde tiến đến chiếc valy của mình và tra chìa kháo để mở. Anh vặn chiếc chìa khóa qua lại nhưng có vẻ nó hơi bị kẹt. Xui thay, chẳng những không mở được mà chiếc chìa này đã gãy làm 2 phần. Cũng đúng thôi, đây là chiếc valy anh thừa hưởng từ cha mình, tuổi đời của nó chắc cũng không còn đếm bằng 1 con số. Chán thật nhưng với kinh nghiệm của một cãnh sát, Hyde bước đến cái tủ kê điện thọai khi nãy, cuối xuống nhặt chiếc ghim gấy nơi có cuốn sách giới thiệu khách sạn. Tiến lại bên chiếc valy cứng đầu, anh bẻ chiếc kẹp giấy thành một đọan thép nhỏ và cố gắng dùng nó để mở chiếc valy. Vô vọng, hòan tòan không có chút phản ứng gì, sợi thép quá nhỏ. Đang bước lòng vòng trong phòng thì có tiếng gõ cửa. "Có gói hàng từ bàn tiếp tân đây."

5:10 - 5:20 chiều

Hyde ra mở cửanhận thùng hàng từ người đàn ông. "Tôi phải bay đây." Câu nói của gã giao hàng khiến Hyde ngờ ngợ, đặc biệt là khi anh ta lập tức sửa lại "Tôi phải đi đây" như là mình vừa nói hớ.
-Giọng anh quen lắm! (you sound familiar!)
Hyde nói rồi dùng tay nâng cằm người giao hàng lên để nhìn rõ mặt. Hyde biết anh ta. Louis Denono, hay còn gọi là Louie, 3 năm trước đã từng bị Hyde bắt giữ vì tội trộm cắp. Thế là chuyện cũ được ôn lại và chẳng ai thấy thú vị.
-Kỷ niệm xấu về tôi? (Bad memories of me, eh?)
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên nhưng Hyde vẫn hỏi. Louis đã thay đổi cuộc sống và làm việc ở đây từ 3 năm trước. Anh ta biết Hyde đã tới đây ngay khi nhìn thấy tên Kyle Hyde trên thùng đồ, và điều đó làm anh ta sợ. Chưa ai Louis biết từng đến đây trong thời gian anh làm việc. Điều này khiến Hyde nhớ đến lời Dunning đã nói về vị khách có tên anh, sự thực là sao? Câu chuyện chuyển qua Hyde. Louis khá thắc mắc về tại sao Hyde lại ở đây.
-Nó khá là phức tạp. (It's kind of complicated.)
Đó là những gì Hyde muốn nói lúc này. Những câu hỏi trong đầu Hyde được tung ra:
-Giờ anh sống tốt hơn trước chứ? (You're doing better?)
Louis tự nhận mình đã quá già đối việc móc túi. Cuộc sống đường phố không còn phù hợp với anh nữa.
-Vậy chuyện gì đã xảy ra? (So what happened?)
Hyde hỏi tiếp. Louis có ám chỉ đến một việc đã xảy ra khiến anh phải rời bỏ New York nhưng khi Hyde cố gắng đào sâu thêm (What won't you talk about?) thì chẳng được gì. Hyde đành chuyển qua chuyện khác.
-Tôi khác lắm sao? (I have a different vibe?)
Một sự hồi tưởng về ngày xưa huy hòang của Hyde diễn ra trong đầu Louis. Quả thật Hyde đã thay đổi không ít.
-Không vị khách nào có tên giống tôi sao? (No guests had my name?)
Câu hỏi chính của Hyde đã được nói ra. Anh muốn tìm hiểu kỹ hơn về việc này. Câu trả lời không có ai của Louis càng khiến Hyde suy nghĩ hơn. Cụộc đối thọai vẫn tiếp diễn và Louis muốn hiểu hơn về Hyde lúc này.
-Tôi treo phù hiệu. (I hung it up.)
Hyde kể lại sự việc anh đã bắn Bradley, đồng đội của mình, cho Louis và nói thật bây giờ mình chỉ là một nhân viên bán hàng. Louis thực sự bất ngờ với điều này, sau đó anh ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và lấy làm thích thú. Louis rời phòng với lời đề nghị đừng tiết lộ quá khứ của anh ấy cho người khác biết. Và đương nhiên là Hyde nhận lời.
Quay lại giường Hyde mở kiện hàng ra và kiểm tra thì chỉ có một cuốn sổ cũ kỹ nằm trỏng chơ trong đó, Hyde cất nó vào ngừơi. Có vẻ Louis tội nghiệp đã nhầm thùng rồi.Thật là chán. Hyde rời phòng đi ra hành lang, tiến đến cầu thang thì cửa phòng 219 bật mở. Là Melisa, Hyde tiến đến và bắt chuyện. Cô bé nói mình đã mất một vật quan trọng và không thể gặp mẹ được nữa.
-Tại sao em lại không thể gặp mẹ? (Why can't you see Mom?)
Melisa đã hứa với bố sẽ ngoan, nếu không thì cả 2 sẽ về nhà và không đi gặp mẹ nữa.
-Đi gặp mẹ? (Going to see your mom, huh?)
-Mẹ nhóc ở đâu? (Where'd your mom go?)
Cô nhóc tội nghiệp không biết mẹ mình giờ nơi nào. Có vẻ như Melisa không muốn nói về chuyện này, cô bé chuyển qua hỏi về Hyde và nhắc đến bố.
-Ông già em làm gì? (What's your old man do?)
Qua đối thọai Hyde biết đựoc bố Melisa là một bác sĩ phẩu thuật. Trước khi cuộc nói chuyện kết thúc do Melisa bị bố gọi về, Hyde còn được biết tên mẹ em là Grace, làm việc tại viện bảo tàng nghệ thuật và nhận được một bức hình do Melisa vẽ mẹ mình trong cuốn sổ của anh. Không biết nên buồn hay là buồn cười khi Hyde xem thử bức tranh của Melisa trong trang thứ 4 ủa cuốn sổ. Quả thật chẳng thể nhận ra đây là ai. Hyde cũng đã kịp trả lại cho Melisa mảnh ghép bị mất. Trông cô bé vui ra mặt.
Hyde tiếp tục đi xuống sảnh và ra chỗ bàn đăng k‎ý‎. Có ai đang đứng ở đó, có vẻ quen quen. Hyde bước lại gần và cố gắng bắt chuyện. Không hề có bất cứ phản ứng nào. Không chịu nổi nữa Hyde đưa tay khẽ chạm vào cô gái. Cô ta quay lại. Đó là cô gái Hyde đã gặp trên đường cao tốc, vẫn chiếc váy trắng, mái tóc ngang vai và đôi mắt mở to."Tên cô ta là Mila" một giọng nói vang lên phía bên cạnh. Đó là Rosa, bà bếp kiêm phục vụ phòng lắm lời mà Dunning đã nhắc đến. Hyde tiến lại bên bà Rosa để trao đổi.
-Một người bán hàng? (A salesman, huh?)
Hyde hỏi với sự ngạc nhiên. Tại sao Rosa lại biết anh là một nhân viên bán hàng. Chẳng có gì là khó khi chiếc áo khóac của anh đang mặc là đồ của công ty Red Crown. Thì ra Rosa đã từng mua hàng của Red Crown và không mấy ưng ý.
-Sao bà biết tên cô ấy là Mila? (Her name's Mila?)
Rosa chỉ cho Hyde thấy chiếc vòng trên tay trái của cô gái. Trên đó có khắc "Mila". Kỳ lạ! Chiếc vòng giống hệt cái mà Bradley đã từng đeo. Hyde lập tức chú ‎ đến Mila.
-Bà sẽ chăm sóc cô ấy? (You're going to drop her?)
Hyde hỏi khi biết Rosa sẽ để Mila ở trong phòng mình. Mila đã được một người ở khách sạn cho quá giang tới đây, theo lời Rosa.
-Ai vậy? (What guy brought her?)
Đó là Jeff, chàng trai trẻ ở phòng 213.
-Chúng tôi đã gặp nhau. (Yeah, we met.) Hyde trả lời khi được hỏi.
-Tôi có kiện hàng bị chuyển nhầm. (I got a wrong package.)
Hyde nhớ lại mục đích chính khi xuống đây và nói với Rosa. Cùng lúc đó chuông điện thọai bàn đăng k‎ý reo vang, Rosa lật đật chạy lại trả lời điện thọai. Có vẻ như một vị khách đã nhận kiện hàng của Hyde và giờ đây đang phản ánh với khách sạn. Sau cuộc điện thọai, Hyde được biết ông khách đó sẽ cất công đến tận phòng mình để đổi lại đồ. Quả là một người nhiệt tâm. Khi rosa và Mila rời đi Hyde chợt nhớ lại tên em gái của Bradley cũng là Mila. Thật kỳ lạ…

5:20 – 5:30 chiều

Hyde lên tầng 2 sau khi Rosa cùng Mila rời khỏi. Tiến thẳng đến phòng 213, Hyde quyết định nói chuyện với Jeff để tìm hiểu về Mila. Jeff xuất hiện sau tiếng gõ cửa. Anh ta thậm chí còn không biết tên Mila.
-Anh không biết tên cô ấy sao? (You didn't know her name?)
Chuyện khá rõ ràng, Jeff thấy Mila trên đường và cho cô ấy quá giang.
-Cô ấy yêu cầu? (She ASKED?)
Dù biết Mila không hề nở miệng nói 1 lời nhưng Hyde vẫn hỏi. Jeff thú thật là Mila không hề nói gì nhưng cô đã cho anh xem quyển sách giới thiệu của khách sạn, do đó Jeff đóan Mila đang định tới đây và quyết định chở cô ấy đi.
-Cô ấy biết về khách sạn này? (She knew about this hotel?)
Giờ thì Hyde còn thắc mắc nhiều hơn trước. Cuộc trò chuyện kết thúc, Hyde đang định quay trở lại phòng mình thì gặp một phụ nữ. Cô ta tự giới thiệu mình là Iris ở phòng 216. Iris chủ động có một cuộc nói chuyện với Hyde. Cô muốn xác minh vài điều.
-Cô cần xác minh điều gì? (What are you confirming?)
Iris nói cô chỉ đơn thuần muốn xem người ở đối diện ra sao thôi.
-Tôi là nhân viên bán hàng. (I'm a salesman.)
Khi nhận được câu trả lời này thì Iris có vẻ rất vui. Theo cô giải thích vì Hyde sẽ không cố gắng săn ảnh cô. Hyde tỏ ra khá lạnh lung, điều này làm Iris khó chịu. Vừa lúc đó Louis tới và xen vào cuộc nói chuyện. Chỉ sau vài câu Iris đã quay trở lại phòng mình. Cuộc nói chuyện tiếp tục với Hyde và Louis. Hyde đã trách Louis giao nhầm thùng hàng cho mình nhưng mặt anh ta vẫn nhăn nhở như cũ. Hyde trở lại phòng mình sau khi Louis rời đi. (Bạn cũng có thể gõ cửa phòng 216 của Iris và hỏi "Sao công chúa lại ở đây?" (Why is the princess here?) nhưng nói trước là cô ta sẽ sập cửa trước mặt bạn)
Vừa bước vào đến giữa phòng mình thì có ai đó gõ cửa. Một người đàn ông đeo mắt kính mà hơi mập đứng ở cửa. Đó là Martin Summer phòng 211, người lấy nhầm gói đồ của Hyde. Sau màn chào hỏi là đi vào vấn đề chính. Summer thú thật là đã nhìn qua mấy món đồ của Hyde trong thùng.
-Đừng động vào đồ của tôi. (Don't read my stuff!)
Câu nói đã làm Summer giận. Hyde xuống nước:
-Xin lỗi! Đổi lại nào. (Sorry. Got carried away.)
Thùng đồ của Hyde ở ngay dưới chân Summer. Tận dụng cơ hội Hyde hỏi về ông ta, anh ngờ ngờ về cái tên Martin Summer.
-Tôi từng nghe về anh.(I've heard of you.)
Summer tự nhận là một nhà văn.
- Anh là nhà văn? (You're a writer?)
Summer xác nhận một lần nữa và thắc mắc Hyde đã từng đọc tiểu thuyết của ông ta chưa?
- Ờ … có…có chứ. (Uh... yeah... Sure...)
Summer tiếp tục hỏi xem Hyde đã đọc cuốn nào.
-Lời thầm thì của thiên sứ. (The Angel Whispers.)
Nhà văn tỏ ra rất thích thú khi biết Hyde đã đọc tác phẩm của mình. Hyde nhận lại thùng đồ và đưa cho Summer quyển sổ cũ tìm thấy trong gói hàng của ông.
Summer ra đi trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng. Hyde kiểm tra lại thùng đồ của mình. Trong đó có khá nhiều đồ lặt vặt: một danh sách khách hàng, một bảng yêu cầu, một máy may cầm tay…Hyde lướt nhìn qua bảng yêu cầu và biết 2 thứ mình cần tìm là 1 hộp đỏ màu nhỏ và 1 cuốn tạp chí có hình Cecily Lee ở bìa. Sau khi đã lấy danh sách khách hàng và bản yêu cầu, Hyde bước lại chiếc điện thọaigọi cho Rachel thông báo anh đã nhận được kiện hàng và muốn nói chuyện với Ed. Nhưng tiếc rằng Ed không có trong văn phòng. Hyde nhớ lại Ed đã làm việc cực khổ thế nào trước khi bị cho về hưu, ông từng là cảnh sát Los Angel. Ed là bạn thân của cha Hyde, người đã mất khi anh mới 10 tuổi. Ông cũng là người duy nhất biết anh vẫn theo đuổi việc tìm kiếm Bradley. Có thời gian rảnh rỗi, Hyde sắp xếp lại những thông tin mà mình đã có trong suốt 30 phút ngắn ngủi. (Đọan này bạn sẽ trả lời vài câu hỏi đơn giản về tình tiết các sự kiện, có sai cũng không sao, bạn sẽ được trả lời lại câu sai tới khi đúng mới qua câu tiếp theo, từ chapter 2 trở đi Abra sẽ lược bớt đọan này).
 

AbraShiva

Bwahahaha
Thành viên BQT
Chapter 2: 5:30 – 6:00 chiều
5:30 – 5:40 chiều
Giờ đây thì Hyde phải lao đầu vào làm việc thôi. Biết kiếm đâu ra những thứ trong bản yêu cầu nhắc đến nhỉ? Mà cái khách sạn này cũng khiến một người từng là cảnh sát như Hyde không khỏi tò mò. Mở cửa phòng bước ra hành lang, trước mặt Hyde không biết Rosa đã đứng đó quét dọn từ bao giờ. Lại sắp có một cuộc chuyện phiếm nữa đây. Rosa ngừng công việc lau phủi bụi của mình và bắt đầu than thở rằng mình phải làm quá nhiều còn cậu Denono lại chẳng thấy đâu. Pha trong đó là cả sự tức giận nữa. Hyde cũng nhân đây để tìm hiểu thêm về thái độ của Rosa với Louis.
-Kể cho tôi về Louis đi. (Tell me about Louie.)
Có vẻ chỉ chờ có thế. Rosa tuôn lun một tràng về Louis, mà trong đó thì chê nhiều hơn khen. Cũng chính vì nói quá nhanh nên Rosa đã để hớ về một chuyện gì đó làm cho dân địa phương không dám làm ở khách sạn Dusk nên chưa thể thay Louis được.
Hyde lập tức chú ý. Anh đâu thể nào bỏ qua chi tiết này.
-chuyện gì vậy? (What stories?)
-Bà không thể nói ư? (You can't talk?)
Đã biết mình bị hớ nên Rosa trở nên kín như bưng. Hyde cố gắng khai thác thêm nhưng dường như chỉ làm Rosa bực mình, cứ nhìn mặt mày sa sẩm của bà bếp thì biết.
-Thôi xem như chưa có gì nhé. (Ok, I won't push it.)
-Mila sao rồi? (How's Mila doing?)
Sự chuyển đề tài nhanh nhạy của Hyde khiến Rosa thấy dễ thở hơn, và bà tiếp tục để miệng mình họat động. Với tính cách thích nắm bắt thông tin đây đó của Rosa chẳng có gì ngạc nhiên khi bà nghĩ Hyde yêu Mila khi Hyde chỉ mới hỏi về Mila có mấy câu. Đương nhiên, Hyde không để sự hiểu lầm này tiếp diễn, ít nhất là lúc này.
-Chỉ là về chiếc vòng tay thôi. (The bracelet.)
Hyde không ngần ngại nói về chiếc vòng tay Mila đeo đã làm mình chú ý như thế nào nhưng có những thông tin chắc chắn anh không tiết lộ cho bà bếp. Đó là những cái tên, những tình tiết trong quá khứ. Như vậy cũng là quá đủ để Hyde có một cuộc hẹn dưới phòng Rosa lúc 8:00 để trực tiếp gặp Mila. Câu chuyện chỉ kết thúc khi Rosa sực nhớ là mình phải chuẩn bị bữa tối cho cả khách sạn. Trước khi ra đi bà không quên dặn Hyde nếu gặp Louis thì nhắn dùm mình đang tìm. Lại chuyện công việc đây mà.
Hành lang giờ trống không, guồng chân của Hyde theo quán tính tiến ra chỗ cầu thang thì bị tai mình níu lại. Tiếng húyt sáo của ai đó càng làm rõ sự yên tĩnh của tầng 2. Hyde đi theo tiếng húyt gió. Nó dẫn anh đến trước cửa phòng chứa vải(Linens) nằm tuốt đầu bên kia của tầng 2, cách khá xa phòng Hyde. Trên cửa có đề "Dành riêng cho nhân viên khách sạn" nhưng có hề gì, Hyde cứ đẩy cửa vào thôi. Ra là cậu nhóc trốn việc, Louis đang mê mẩn xem cái gì đó. Một quyển tạp chí, có lẽ nó chỉ dành cho người trưởng thành. Thấy Hyde vào, Louis vất quyển tạp chí qua một bên. Có vẻ nó không thuộc về Louis.
-Đây là chỗ trốn của anh sao? (This your hiding spot?)
Hyde hỏi thẳng thừng. Louis thanh minh rằng mình đang làm việc, nhưng có vẻ cách này không hiệu quả.
-Anh lau cái gì? (What did you clean?)
Louis thực sự lúng túng trước những đón tấn công của Hyde. Tội nghiệp chàng trai trẻ. Trong lúc bối rối, một lần nữa câu chuyện xưa kia đã làm dân vùng này kiêng dè được nhắc đến. Hyde thực sự không thể nhẫn nại hơn nữa.
-Ý anh muốn nói những chuyện gì? (What stories did you mean?)
Không như Rosa, biết Hyde từ trước nên Louis cảm thấy có thể tin tưởng anh cảnh sát thôi việc này. Louis đề cập đến những hồn ma và một biến cố gì đó trong quá khứ. Cái kiểu nói lấp lửng của Louis làm Hyde phát cáu. Đang nói về ma quỷ Louis lại sọc qua chuyện gái gú. Chàng ta đang chết mê một em nào đó. Cái cách ví nàng như thiên thần và ngượng ngịu của Louis mới dễ thương làm sao. Vậy ai đang làm Louis nhà ta chết mê, chết mệt vậy nhỉ. Tên cô ấy là Mila. Câu trả lời của chàng si tình khiến Hyde bất ngờ.
-Mila thế nào? (What's Mila like?)
Mặt Louis ửng đỏ, anh chàng bẽn lẽn ấp úng khi người khác hỏi đến thần tượng của mình. Và khi thấy Hyde dường như chẳng có phản ứng nào nồng nhiệt về sắc đẹp của Mila thì Louis phang luôn:
-Vẫn vậy. Anh chẳng bao giờ có con mắt ngắm phụ nữ cả. (Nothin' changes. You never had much of an eye for the ladies, Hyde.)
-Không có mắt ngắm phụ nữ? (No eye for the ladies?)
Hyde có vẻ sốc khi nhận được lời nhận xét chân tình như vậy. Không muốn nghe thêm lời bình phẩm nào về mình cũng như muốn kéo Louis ra khỏi cái ý tưởng yêu đương điên cuồng, Hyde quay lại với câu chuyện lúc mới bắt đầu.
-Cái biến cố anh nói xảy ra khi nào? (When was this incident?)
-Hãy nói về nó. (Talk about the incident)
Thì ra cách đây 10 năm, chính nơi này đã có một việc kỳ bí xảy ra. Một người đàn ông và con gái trọ lại trong khách sạn hôm ấy. Mọi việc bình thường nhưng khi đồng hồ điểm 12 giờ đêm thì người con gái không ai thấy ở đâu nữa.
-Cô bé biến mất? (A girl disappeared?)
-Họ có tìm thấy cô bé không? (Did they find the body?)
Những câu hỏi của Hyde được giải đáp khi câu chuyện của Louis tiếp tục. khi cô bé chỉ mới 10 tuổi biến mất, người cha đã bỏ mọi việc để tìm kiếm khắp nơi. Cảnh sát cũng vào cuộc nhưnh tất cả chỉ là công cốc. Ít lâu sau họ nhận được một lá thư chỉ nơi tìm thấy xác bé gái. Việc tìm kiếm một lần nữa được đẩy nhanh. Trớ trêu, lại thêm một lần hy vọng bị dập tắt. Từ đó, vụ việc vẫn chưa được giải quyết. Cũng chính từ câu chuyện đó mà dân quanh đây có người khẳng định rằng đã thấy một cô gái trong đêm với chiếc váy trắng muốt. Khi họ đi theo và cố bắt chuyện thì người con gái ấy biến mất vào màn đêm như thể chưa bao giờ hiện diện ở đó. Và nhờ câu chuyện đó mà nơi này phá sản.
Cuối cùng Hyde cũng làm mờ bớt đựơc cái thắc mắc trong đầu mình. Để chắc ăn, anh hỏi rõ:
-Vậy từ khi nào chỗ này phá sản? (When did that happen?)
Đúng là 10 năm trước, từ sau chuyện đó. Nhờ vậy mà Dunning đã có được cái khách sạn này. Hyde sực nhớ đến cuốn tạp chí mà Louis cầm lúc nãy. Louis nói đó là của một vị khách bỏ quên.
-Có nhiều đồ bị bỏ quên lắm à? (Stuff gets left behind?)
Hàng tấn, tất cả đồ thất lạc đều được giữ trong văn phòng Dunning-Louis kể. Nói xong đoạn anh chàng quay lại hỏi thăm Hyde về việc anh tới nơi này. Một lần nữa Hyde giãi bày quá khứ mình với Louis, lần này anh đi sâu hơn. Anh nói cho Louis cả chuyện mình tin rằng Bradley vẫn còn sống và theo đuổi việc tìm kiếm anh ta. Qua nhữn lời nói, Louis tỏ ra mình hiểu câu chuyện của Hyde, và có vẻ anh cũng đồng cảnh ngộ.
-Chúng ta đồng cảnh ngộ? Là sao? (We're the same?)
Câu nói của Louis một lần nữa làm Hyde chú ý. Sau một chút lưỡng lự, Louis kể cho Hyde rằng mình có một người bạn than cũng chết vào thời điểm 3 năm trước. Quả là một sự trùng hợp.
Louis ra khỏi phòng giặt ủi, để lại mình Hyde trong đó. Hyde ghé mắt nhìn qua hàng kệ, nơi Louis để lại cuốn tạp chí mát mẻ. Wow! Đây chẳng phải là cuốn có hình Cecily Lee ở bìa, phát hành tháng 12 sao. Đúng là thứ mà Ed bắt tìm rồi. Không ngần ngại, Hyde nhét nó vào người. Anh quay người lại, bên cạnh cánh cửa là một chiếc tủ sắt. Khi nãy anh không để ý đến nó, giờ chẳng mất gì nếu xem qua một lượt. không có gì quan trọng trong này, chỉ có một chiếc hộp dụng cụ màu đỏ đựng một cái kiềm, một cái tuốc-nơ-vít và một cái xà beng nhỏ. Có lẽ chúng sẽ có ích đây. Tốt thôi! Hyde gom hết cả 3 món phòng trường hợp cần tới.

5:40 - 5:50 chiều
Hyde vừa bước ra khỏi phòng giặt ủi, đi được vài bước thì gặp Helen từ phòng 212. Sau vài câu chào hỏi (Why stay here?, What kind of memories?) Hyde tiếp tục về phòng mình. Đi qua chiếc móc áo sát cửa Hyde chợt nảy ra một ý. Anh dùng chiếc kiềm vừa tìm thấy cắt một đoạn ngắn phía dưới của cái móc. Cầm thanh thép trong tay Hyde mở khóa chiếc valy cũ nát của mình dễ dàng sau vài giây. Trong valy không có nhiều đồ mấy, chỉ vài vật con con. Hyde lấy tiền, cái mà anh cần nhất lúc này và nhét vào túi và không quên bỏ bản danh sách khách hàng lại vào đó. Ok! Giờ thì đi gặp ông chủ khách sạn thôi.
Hyde bước thẳng tới cửa phòng làm việc của Dunning nơi sát cạnh máy bán nước ở tầng dưới. 40 USD cho một đêm, đó là cái giá cho phòng Wish. Trả tiền xong, Hyde nhận được lời xin lỗi từ Dunning nhưng không rõ là việc gì (I don't follow you). Thì ra chỉ là vì cái thùng đồ bị gửi nhầm. Để tạ lỗi, Dunning đã tặng Hyde một bữa tối miễn phí. Nhận được tiền Dunning rời văn phòng để đi đánh một giấc. Trong lúc vội vã ông quên khóa cửa văn phòng mình. Còn thời cơ nào tốt hơn lúc này nhỉ?
Hyde xoay tay cầm và mở cửa vào văn phòng Dunning.
 

Nobita!

Tuổi già, cáo lão ở ẩn...
Một số mẹo nhỏ

Vậy thì trước khi viết mình cũng nghĩ nên cho người đọc thêm chút kinh nghiệm trong việc nói chuyện với nhân vật máy:
1. Các câu hỏi mang dấu "?" màu trắng có nghĩa là loại câu hỏi dạng bá vơ. Bạn có thể mang câu hỏi này hỏi bất kì ai. Nếu hỏi đúng người thì một vài thông tin thêm sẽ được mở ra, không ảnh hưởng đến cốt truyện. Tuy nhiên mang câu hỏi đi lung tung thì rất có thể bạn sẽ bị gameover do bạn đã biết được những thứ không nên được biết. Ví dụ: bạn vào phòng dunning (một điều bị cấm), nhìn thấy tấm thiệp sinh nhật đề "Chúc mừng sinh nhật Jenny yêu quí", và bạn đặt ra câu hỏi "Jenny là ai?", và đó là một câu hỏi với dấu "?" trắng. Nếu một lúc nào đó bạn gặp Dunning và đặt ra câu hỏi này, thân phận đạo chích của bạn sẽ bị lộ và..."hitting the road"!
2. Các câu hỏi mang dấu "?" màu vàng là các loại câu chỉ được trả lời với các nhân vạt cố định. Các câu hỏi này thường phát sinh trong quá trình nói chuyện với chính nhân vật đó (một vài trường hợp thì không phải), và bạn chỉ có thể thep tiếp diễn tiến của trò chơi một khi tất cả các câu hỏi màu vàng được thỏa mãn.
3. Các câu hỏi mang dấu "?" màu đỏ là các câu hỏi mang tính quyết định. Chúng xuất hiện ở các bước ngoặt của trò chơi (trước khi các nhân vật trong Hotel Dusk kể cho Hyde nghe câu chuyện của cuộc đời họ, hay khi Luois quyết định hợp tác với Hyde). Không như những loại câu hỏi trên, chỉ cần bạn trả lời sai một câu thôi (biểu hiện bởi sự thay đổi màu sắc của nhân vật Hyde đang nói chuyện, từ trắng sang đỏ) trò chơi sẽ kết thúc ngay tắp lự. Hơn nữa, chúng thường xuất hiện với 2-3 câu hỏi liên tục. Vì vậy bạn phải cân nhắc, ghi nhớ từng câu trả lời để có thể "beat" nhân vật đó.
************************
Chức năng show items trong game được sử dụng khi bạn đang trong cuộc nói chuyện vơi nhân vật máy. Lúc đó màn hình trái sẽ hiện hình NV bạn đang nói chuyện, còn màn hình phải sẽ hiện ra list câu hỏi và thanh công cụ ở dưới. Chọn vào biểu tượng chiếc vali và một danh sách những thứ bạn có sẽ hiện ra . Cũng như các dạng câu hỏi trắng, việc show đồ này phần lớn không làm ảnh hưởng đến kết thúc trò chơi (vì đây là tự nguyện đưa đồ ra, mình có thể chọn lựa món đồ, không phải như lúc bắt buộc phải đưa đồ trong diễn tiến trò chơi phải đưa những đồ vật chính xác) mà sẽ giúp người chơi bết thêm thông tin và cá tính của các nhân vật. Và cũng nhớ đừng đưa ra những món đồ nào không thuộc về mình nhé.
*********************
++Abra có thể cho phần dưới đây vào cốt truyện hoặc cho vào phần bonus cũng được. Đó là phần Hyde thắng được chú thỏ nhồi bông ở quầy bán nước tự động ấy, oki? :
+Chắc các bạn cũng nhớ trong sảnh chính của khách sạn có một chiếc máy bán nước tự động. Trong đoạn đầu của game, mỗi lần Hyde để ý đến chiếc máy này, anh đều tự nhủ : "Chà, cần tiền xu hả" "Need coins, huh?. Bạn có thể đổi tiền xu từ Dunning mỗi khi gặp ông ta ở front desk (quầy tiếp tân). Cụ thể đó là lần Hyde bắt gặp Jeff đang la ó với Dunning về chuyện anh ta bị mất 20 ngàn đô ngay trong phòng (đối với những lần gặp Dunning ở các vị trí khác, mình đã thử nhưng đều không thể bắt lão đổi tiền xu cho). Đợi cho Jeff đi khỏi, bạn tiến đến Dunning. Khoan hỏi về vấn đề của anh chàng Jeff vội, hãy tận dụng chức năng show items để đưa cho Dunning cash của bạn. Dunning sẽ nói "Cậu cần đổi tiền xu hả? Được rồi, nhưng chỉ lần này thôi đấy", và đưa cho bạn 5 đồng 20 cents. Với 5 đồng xu này, bạn sẽ có được 5 lần mua nước uống ở máy ban hàng tự động. Kết thúc nhiệm vụ đầu :D
+Hyde để ý lại chiếc máy này một lần nữa. Anh cẩn thận đi quanh chiếc máy xem có gì đặc biệt. Đột nhiên, anh chợt thấy có một mẩu giấy nhỏ ở cạnh bên chiếc máy. Hyde đọc và nhận ra đây là một trò chơi của Dunning tạo ra để thu hút khách khám phá khách sạn. Nội dung của tờ giấy yêu cầu bạn hãy tìm 7 tờ sticker có hình ngôi sao được dán kín đáo trong Hotel Dusk. Trong mỗi ngôi sao đều có một con số. Cộng tổng 7 số đó lại, đem kết quả thử với chiếc máy bán nước, và bạn sẽ có được một món quà bất ngờ.
+ Với máu thám tử trong người, Hyde bắt tay ngay vào tìm kiếm. Tuy nhiên, anh cũng không thật sự dành hết tâm huyết vào việc này vì mục đích của anh đến Hotel Dusk không phải để mua nước uống ở máy bán nước tự động. Anh chỉ quan tâm đến những góc khuất của khách sạn anh thấy nghi ngờ mỗi khi nói chuyện với các nhân vật xong hay những lúc dạo quanh khách sạn-khả dĩ tầm nhìn của Hyde thường không chú ý đến. Cuối cùng Hyde cũng tìm ra được vị trí của 7 tấm sticker:
Tấm thứ nhất: nằm ở cạnh bên còn lại của máy bán nước tầng 1.
Tấm thứ hai: nằm ở cuối dãy hành lang tiến vào restaurant của tầng 1, gần bức tranh về những trái táo.
Tấm thứ ba: nằm ở trong goc phòng ăn của khách sạn tầng 1, được dán lên cạnh của một trong những nhạc cụ ở góc phòng
Tấm thứ tư: nằm ở trong quầy bar của Luois tầng 1. Nó được dán trên chiếc máy nghe nhạc tự chế của Luois đối diện với của ra vào.
Tấm thứ năm: nằm ở lối vào restaurant tầng 1. Nó được dán ngay trên chiếc bục mà Luois có nhiệm vụ đứng đó để chào mời khách ăn.
Tấm thứ sáu: nằm ở cuối hành lang tầng 2, trên chiếc bục gần bức tranh hoa quả.
Tấm thứ bảy: nằm ở front desk tầng 1, cạnh bia phi tiêu.
Tất cả những tấm stickers này Hyde đều phải nhìn rất kĩ, xoay tầm nhìn từ mọi hướng mới thấy được. Anh cộng nhẩm tổng của tất cả các số và ấn kết quả vào may bán nước. Một chú thỏ nhồi bông rơi ra. Có vẻ chú thỏ này không hợp lắm với một người trưởng thành và khá lạnh lùng như Hyde. Nhưng anh vẫn cất nó vào túi, biết đâu sẽ có lúc một đứa trẻ nào đó cần nó thì sao?
Bạn hãy thực hiện ngay việc lấy chú thỏ bông ngay khi biết được con số cuối cùng được dán ở quầy bar, nếu để lâu, cốt truyện tiêp tục, bạn sẽ mất cơ hội dùng chú thỏ bông này đấy.

Mới viết được thế thôi, mình vẫn chưa đả động được tí nào đến cốt truyện, lúc khác viết tiếp nhé:D
 

Nobita!

Tuổi già, cáo lão ở ẩn...
Chapter 2 (tiếp tục)

Bước vào căn phòng của Dunning, Hyde tỏ ra không mấy bất ngờ khi nhìn căn phòng mang nét đặc trưng của một "củ khoai tây bự". Anh nhìn quanh căn phòng và để ý thất khá nhiều giấy tờ trên bàn làm việc. Bỏ qua những thứ không quan trọng, điều làm Hyde chú ý là một tấm thiệp sinh nhật đề "Chúc mừng sinh nhật Jenny yêu quí", chiếc lịch để bàn với ngày 5/12 được khoanh tròn và một cuốn sổ bìa xanh. Hyde cầm cuốn sổ lên xem xét. Đó là cuốn sổ ghi những hoạt động trong ngày của Dunning, trong đó có ghi "Danh sách khách đến khách sạn để vào một trong những ngăn tủ dưới chiếc tivi (Drawer); những thứ đồ khách bỏ quên cho vào một trong những cabine".

Hyde bước tới và kiểm tra các ngăn kéo tủ dưới chiếc Tivi. Chỉ có một ngăn không khóa. Không do dự, Hyde mở ra và danh sach những người khách viếng thăm Hotel Dusk hiện ra trước mắt. Nhìn kĩ hơn vào bản danh sách, Hyde phát hiện ra quả thật đã từng có một ngừoi khách mang tên giống anh : Kyle Hyde từng ghé thăm Hotel Dusk vào ngày 30 tháng 6 năm 1979 (June 30th 1979). Như vậy là Dunning đã không nói dối hyde về người khách bí ẩn này.

Giờ với mục đích chính của mình là "tìm những món đồ không muốn được tìm thấy", Hyde bước đến Cabine với hi vọng tìm được món đồ cuối cùng: chiếc hộp đỏ. Các ngăn của cabine đều bị khóa, riêng ngăn trên cùng còn được "trang bị" thêm dàn mã số. Cầm chắc việc mò ra mã số là vô vọng, hyde nhìn quanh xem có thể tìm được manh mối nào không. Anh cẩn thận xoay tầm nhìn mọi hướng quanh cabine, và đột nhiên, Hyde thấy góc của một mảnh giấy bị kẹt dưới chân cabine. Dù hết sức cẩn thận khi kéo mảnh giấy đó khỏi chân tủ nhưng Hyde vẫn vô ý làm mảnh giấy rách làm đôi. Nhìn vào mảnh giấy lấy được trên tay, hyde nhận thấy trên đó có hàng loạt dấu chấm kì lạ. Đoán rằng đây có thể là chìa khóa để mở cabine bị khóa, Hyde tìm cách lấy nốt mảnh giáy còn lại. Lúc này, chiếc xà beng anh lấy từ phòng giặt ủi tỏ ra hữu dụng. Hyde dùng chiếc xà beng (Crowbar) nạy cabine lên và lấy nốt mảnh giấy (Memo) còn lại.

Với hai mảnh giấy cùng một mớ những dấu chấm khó hiểu, Hyde bỗng nảy ra một ý dùng bút nối những dấu chấm lại, tuy nhiên anh chỉ nối chúng theo thứ tự từ nhỏ đến lớn và chỉ nối những nhóm dấu chấm có chung cách đánh dấu mà thôi. Bức tranh giờ hiện rõ thêm được phần nào và hình như các dấu chấm vô nghĩa đó kết hợp với nhau để tạo ra các con số có nghĩa thì phải. "Sao lại không thử dùng những con số này cho dãy mật mã của cabine nhỉ?", Hyde nghĩ thầm.

Quay trở lại với chiếc cabine, như những lần trước, Hyde kiểm tra chiếc cabine trên cùng và dãy mã khóa lại hiện ra. Anh cẩn thận xoay các con số trùng khớp với những số thấy được trên mảnh giấy Memo. Chiếc cabine bật mở và bên trong, chiếc hộp đỏ, thứ cuối cùng trong danh sách yêu cầu Hyde tìm kiếm, xuất hiện. Hyde cất tất cả những thứ mình vừa tìm được vào trong người rồi bước ra khỏi phong Dunning

5 giờ 40 chiều- Lobby
Hyde tự tin bước ra khỏi phòng làm việc của Dunning với chiếc hộp đỏ - vật cuối cùng cần tìm thấy trong danh sách. Nhưng khi cánh cửa phòng làm việc vừa đóng lại, Hyde nhận thấy Luois đứng trước mặt mình từ lúc nào, với nụ cười nhăn nhở thường trực. Cố nhiên là Luois hỏi Hyde anh ta làm gì trong phòng làm việc của Dunning, Hyde vội khỏa lấp:
-Chà, công việc ấy mà, anh biết đấy...(well, you know,... work.)
Nhưng có vẻ Luois không hài lòng lắm với câu trả lời của Hyde, hắn ta hỏi kĩ hơn xem Hyde có "bép xép" với Dunning gì về thân thế, cuộc đời của hắn không. Hyde thấy chẳng việc gì phải dọa cậu chàng này nên xoa dịu nỗi lo của Luois bằng câu trả lời:
-Coi nào, chúng tôi có nói về cậu đâu. (Nah, it wasn,t about you.)
(Ai mà biết được, nếu giả sử Hyde muốn cho Luois một phen thót tim, hắn sẽ trả đũa thế nào?)
Rồi Hyde nói chuyện với Luois một hồi nữa, và Luois tha thiết muốn nghe bí mật của hyde. Câu chuyện của anh vốn giữ trong lòng bao lâu nay liệu giờ có nên đem ra kể với Luois - một người với quá khứ là một tên trộm đường phố không? Hyde tin vào con người thật sự của Luois:
-Có lẽ mình có thể tin hắn ta (I guess I can trust him.)
Qua lời kể của Hyde, một quá khứ giữa anh và Bradley dần quay trở lại. Lúc đó cả 2 người đều đang còn là cảnh sát, và họ đang phối hợp với nhau điều tra về một vụ án trộm tranh dưới bàn tay của một tổ chức có tên là Nile. Nhưng Hyde chợt dừng câu chuyện của mình khi thấy mặt Luois biến sắc khi nghe anh nói về Bradley.
-Cậu biết về nó hả. (Knew about that, huh?)

Luois không để ý tới câu hỏi của Hyde lắm, thay vào đó hắn lẩm nhẩm rằng sự tin tưởng của Hyde khi nói sự thật đã giúp hắn sáng tỏ ra nhiều điều. Đó là về một vụ án bí mật dưới bóng của vụ điều tra về Nile. Vậy, rốt cuộc Luois đã sáng tỏ ra được điều gì, Hyde nóng lòng hỏi:
-Vậy chứ cái gì có ý nghĩa với cậu đây? (what makes sense now?)

Luois chưa kịp trả lời thì cuộc nói chuyện giữa 2 người đột ngột bị chấm dứt bới Rosa. Khỏi phải nói, Rosa "quạt" cho Luois một trận về thói lười nhác, trốn việc. Được cơ hội chuồn, Luois hớn hở ra mặt (!) và nhanh chóng biến mất khỏi căn phong Hyde và Rosa đang đứng. Giờ chỉ còn lại 2 người, Hyde cảm thấy Rosa đang băn khoăn về một điều gì đó nên tiến đến hỏi chuyện:
-Có chuyện gì vậy? (what's wrong?).

Rosa thay vì trả lời mà hỏi lại Hyde rằng anh quen Luois từ trước à, bởi lúc bà nghe cuộc đối thoại giữa 2 người thấy Luois gọi Hyde là "officer", mà trong khi giờ Hyde đang là một người bán hàng ! Thật khó có gì có thể qua mắt bà giúp việc này. Hyde đành nói thật:
-Vâng, tôi có biết về Luois ( Yeah, I know him.).

Điều này khiến Rosa có vẻ rất thích thú. Bà bám chặt lấy Hyde hỏi về quá khứ của Luois bởi đã từ lâu, bà thấy Luois có cái gì đó rất không bình thường mà bà không thể nói rõ được. Tin vào con người thật của Luois là không xấu, và nhất là không muốn rắc rối đến với Luois (và có lẽ cho cả chính anh!), Hyde nghĩ:
-Đừng nói với bà ta gì cả (Don't tell her anything.).

Như để củng cố thêm cho sự hoài nghi của mình, Rosa nói cho Hyde biết bà ta nghĩ Luois là một kẻ quỷ quyệt, gian xảo. Hyde hỏi lại:
-Bà nghĩ hắn ta rất quỷ quyệt à (You think he's shifty?).
Nào, đến lúc phải đánh phủ đầu Rosa rồi, Hyde đáp luôn:
-Bà lẩn thẩn rồi! (You are crazy!).

Hyde bắt đầu giả bộ khuơ chân mua tay, đập bàn đập ghế,...(!) trước thái độ của Rosa khi nhìn dáng vẻ bề ngoài của một con người mà vội phán xét anh ta là loại người như thế nào. Rosa có vẻ sốc nhưng bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và đồng ý với Hyde rằng : "Luois trước đây vốn chỉ là một anh chàng đưa bánh pizza" mà thôi. màn đối thoại kết thúc, giờ là lúc Hyde mang nhưng thắc mắc của mình về nhưng thứ anh thấy trong phòng làm việc của Dunning ra hỏi Rosa:
-Ai là Jenny thế? (Who's Jenny?).
-Có gì đặc biệt vào ngày 5/12 vậy? ( What's with Dec. 5th?).

Rosa có vẻ như cũng chẳng biết gì hơn Hyde về những câu hỏi này. Hyde thầm nghĩ "Có lẽ không ai biết nữa trừ Dunning ra", và anh định bụng sẽ không hỏi lại những câu này nữa, đặc biệt với Dunning.
Rosa đi khỏi, chiếc máy nhắn tin của Hyde reo, điều nó có nghĩa Hyde nên gọi về Red Crown. Hyde trở về phòng 215, nhấc ống nghe và gọi điện. Ở đầu dây bên kia là Ed Vincent, sếp và cũng là bạn của cha Hyde. Ed nói cho Hyde biết thêm vài điều về Nile, Luois, một người tên là Danny và vài bức tranh bị mất cắp có liên quan trực tiếp đến Bradley. Kết thúc cuộc gọi với Ed, Hyde quyết định nên có thêm một cuộc nói chuyện nữa với Luois.

PS: Nếu Abra định ghép thêm phần giới thiệu nhân vật thì lấy mấy hình này ra cũng được này (chỉ là ví dụ, còn kha khá hình nữa)


5 giờ 30 phút - 6 giờ

Giờ việc cần làm tiếp theo là tìm Luois - Hyde nghĩ thầm. Anh rảo bước xuống tầng một, bất chợt, anh gặp Dunning bước ra từ cánh cửa cạnh chân cầu thang. Cánh cửa có đề "Staff only". Lại một màn chào hỏi nữa, Hyde bước đến Dunning với 3 câu hỏi trong đầu. Nhớ lại lời tự nhủ lúc trước, Hyde tuyệt đối không hỏi Dunning về Jenny và ngày 5/12. Nhớ lại mục đích của mình xuống đây để làm gì, Hyde hỏi Dunning:
-Ông biết Luois ở đâu không? (Where's Louie?).
Với câu trả lời gần như chắc chắn Luois giờ đang "xả hơi" tại phòng riêng của mình, cùng với vị trí căn phòng của Luois, Hyde chờ Dunning đi khỏi rồi bước đến cánh cửa nơi Dunning vừa bước ra. Cánh cửa này dẫn đến Left hallway. Đây là một hành lang thông với rất nhiều các căn phòng khác. Hyde tự nhủ mình sẽ khám phá hết chỗ này khi có thời gian, vì việc này cũng không quan trọng lắm. Hyde bước dọc hành lang và tìm ra được phòng của Luois nằm cuối hành lang bên trái. Hyde gõ cửa, và đằng sau cánh cửa vừa bật mở là Luois. Rõ ràng là "chủ nào tớ nấy", căn phòng của Luois có vẻ khá bừa bộn, chứa chất đủ thứ tạp nham. Hyde bước vào. Luois trong có vẻ đang trong tâm trạng không vui, hay có thể nói là tồi tệ, kể từ khi nghe Hyde nói về Nile và Bradley. Hyde bắt đầu nhưng Luois lại không muốn nói đến chuyện đó.
-Tại sao vậy? (why not?). Hyde hỏi ngay khi mình có cơ hội.
-Chà, vậy cậu phải nói với tôi thôi. (oh, you'll talk to me.).

Luois bắt đầu nổi nóng khi bị Hyde dồn vào chân tường. Trong cơn nóng giận, hắn để vuột khỏi mồm chữ "Danny" - người bạn đã chết của Luois khi hắn còn là một tên trộm đường phố. Biết là Luois đã bị hớ, Hyde tiếp tục thông báo cho Luois biết rằng hắn đang bị tổ chức Nile theo đuổi, bằng chứng ư?
-Đó là thông tin từ LAPD đấy. (That's what LAPD says.).

Một thông tin từ cục cảnh sát khiến Luois buộc phải tin. Như vậy có thể việc các bức tranh bị mất cắp được bán đi để lấy một khoản tiền lớn đã bị Luois và bạn của hắn-Danny- lấy mất. Hyde hỏi ngay khi có cơ hội:
-Cậu đã lấy tất cả số tiền đó đúng không?(Did you take the money?)
Luois một mực phủ nhận việc đó với một thái độ quyết liệt.

(Với những câu hỏi màu đỏ xuất hiện, Hyde phải hết sức cẩn thận)
-Ai đã giết Danny vậy?(Who killed Danny?)
Tin tưởng vào Luois, Hyde tự trả lời:
-Tôi không nghĩ đó là cậu. (I don't think it was you.)
"Dĩ nhiên là thế!" Luois đáp. Và hắn còn nói một kẻ tên là "J" mới là người giết Dunning.
-Vậy J là ai thế? (Who's J?)
Qua Luois, Hyde được biết J làm việc cho Nile.
-Tại sao Danny lại bị giết? (Why was Danny killed?). Hyde tiếp tục hỏi.
Thì ra người bạn nối khố của Luois bị giết do đã đánh cắp bức tranh từ Nile ngay dưới mũi của "J".
-Bức tranh đó nói về gì thế? (What's the angel painting?)
Nó đáng giá cả một gia tài!! Đó là là thứ duy nhất về bức tranh mà Luois biết.

-Ai đã lấy số tiền đó? (Who stole the money?)
-Tôi không nghĩ đó là cậu. (I don't think this was you.)
Dĩ nhiên không phải Luois hay Danny, mà chính "J" đã lấy số tiền đó, sau khi sát hại Danny.

Các câu hỏi về Danny đã được sáng tỏ. Giờ Hyde muốn biết về nguyên nhân Luois chạy trốn khỏi thành phố sau khi Danny bị giết để đến Hotel Dusk làm một chân tạp vụ.
-Tại sao cậu lại rời bỏ thành phố? (Why did you leave the city?)
Hyde không bao giờ nghĩ Luois lại có thể là một tên sát nhân, nên anh chỉ nói:
-Vì Danny bị sát hại, đúng không? ('Cause Danny got killed.)
Luois xác nhận.
-"Quả" đó là gì thế? (What was the job?)
Hắn và Danny - 2 tên trộm vặt cùng mồ côi, không nơi sinh sống- định bụng sẽ chuồn khỏi thành phố sau khi đánh cắp bức tranh từ Nile. Nhưng đó lại là kế hoạch của "J", và Danny đã chõ mũi vào.

Một sự im lặng giữa 2 người, Hyde và Luois. Có lẽ lâu lắm rồi cả hai mới nói nhiều đến vậy. "Anh không hiểu gì cả, đúng không?" Luois hỏi Hyde. "Vậy thì, Engstein, hãy chỉ cho tôi hiểu xem nào!" Hyde đáp trả. Câu khích này có vẻ khá tác dụng với Luois, và từ đây, Luois đông ý bắt tay với Hyde để cùng nhau sáng tỏ những bí mật đằng sau bức tranh bị đánh cắp này.

Bước ra khỏi phòng Dunning, Hyde cố nhớ lại những gì đã diễn ra, và chuẩn bị tới phòng ăn, vì đã chuẩn bị 6 giờ tối.
 

Nobita!

Tuổi già, cáo lão ở ẩn...
Chapter 3: 6:00 – 7:00 chiều

Hyde trở về phòng 215 sau cuộc nói chuyện dài với Luois. Đồng hồ chỉ 6 giờ, đã đến lúc đến phòng ăn thưởng thức bữa tối miễn phi của Dunning rồi. Hyde vừa dợm bước thì tiếng chuông điện thoại reo vang. Anh bước đến, nhấc ống nghe. Đầu dây bên kia là Rachel, thư kí của Ed và cũng là bạn của Hyde. Bằng cách nào đó, Rachel đã biết và có vẻ quan tâm đến Bradley. Cô hỏi Bradley là ai mà khiến Hyde bỏ công sức nhiều năm tìm kiếm vậy? Đó là một câu chuyện dài, chỉ vài lời nhát gừng không thể nói hết được, Hyde trả lời:
-Tôi không thể nói bây giờ được. (can't talk right now.)

Tạm biệt Rachel, Hyde đặt ống nghe, bước khỏi phòng 215 và đi xuống tầng 1, hướng nhà ăn. Nhưng bước xuống chân cầu thang, Hyde chợt gặp Melissa và cha cô bé, nhưng có vẻ họ đang trong tâm trạng không được vui, hay nói đúng hơn là có xích mích. Melissa hét lớn rằng cô ghét cha cô. Chà, nghe có vẻ nghiêm trọng, Hyde bước đến ngắt ngang cuộc cãi vã;
-Mọi thứ vẫn ổn chứ? (Everything ok?)

Melissa như mọi khi không thèm để ý tới Hyde mà thay vào đó, cô bé chạy thẳng lên tầng 2, bỏ lại sau Hyde và người cha. Thật chẳng hay ho gì khi để người ngoài chứng kiến cảnh con cái cãi nhau với cha mẹ như vậy, ông bố lên tiếng xin lỗi khi bắt Hyde phải xem cảnh vừa rồi. Dạy dỗ con cái là điều can thiết nên Hyde trả lời:
-Có gì mà anh phải xin lỗi đâu. (Nothing to apologize for)

Phải rồi, Hyde vẫn chưa biết tên cha của Melissa. Ông tự giới thiệu trước khi Hyde kịp hỏi. Tên là Kevin woodward, ông làm bác sĩ phẫu thuật tại một bệnh viện có tên Santa Monica. “Nghe có vẻ thú vị đấy”, Hyde có vẻ chú ý hơn đến Kevin. Anh tự giới thiệu mình, nhưng lạ một điều là Kevin cũng có thái độ kì quặc khi ông nghe Hyde nói tên của mình.
-Chuyện gì vậy? (What is it?)
Có vẻ như Kevin từng nghe thấy cái tên Kyle Hyde trước đó. Lại một sự trùng hợp khó hiểu nữa. Hyde định bụng sẽ hỏi Kevin về vấn đề này ngay khi có cơ hội Nhưng Kevin nhanh chóng chuyển đề tài trước khi hyde kịp suy nghĩ nhiều. Ông hỏi xem Melissa có kể cho Hyde nghe chuyện gì không. Và khi biết được ý của Kevin muốn biết Melissa có nói gì về mẹ cô bé, Hyde trả lời:
-Cũng không có gì đặc biệt cả. (Nothing special.)

Kevin có vẻ chấp nhận câu trả lời của Hyde. Giờ là lúc có thể hỏi lại Kevin rồi, Hyde nghĩ thầm.
-Có người mang tên giống tôi sao? ( Someone has my name?)
“Có lẽ tôi chỉ nhầm anh với tên một bệnh nhân nào đó tôi từng chữa trị thôi.” Kevin trả lời, không chắc chắn lắm.
Cuộc nói chuyện xã giao kết thúc, Kevin woodward chào tạm biệt Hyde trước khi bỏ lên tầng 2. Giữ nguyên mục đích chính khi xuống đây, Hyde đẩy cửa phòng ăn bước vào.

Luois đứng ngay tại cửa ra vào với vai trò của một anh bồi bàn. Xem ra hắn chẳng khoái công việc này cho lắm nhưng biết sao được, đó là công việc Dunning để cho hắn mà! Vẫn giữ nụ cười nhăn nhờ, Luois hỏi Hyde dùng những món nào cho bữa tối. Một bữa tối miễn phi hẳn là không tệ khi gọi những món ngon nhất đối với Hyde! Luois cẩn thận ghi lại thực đơn của Hyde trong khi bắt đầu lảm nhảm về quán Bar của khách sạn do chính hắn làm chủ (!). Đồng thời, Luois cũng nói về những căn phòng khách sạn đã 6 tháng chưa có khách ở bỗng nhiên hôm nay bị bới tung lên. Hyde chú ý đến chi tiết này:
-Sáu tháng cơ à? (Six months?)
Một khách sạn mà lại có những phòng 6 tháng không có khách ở? Theo lời Luois, đó là ba can phòng mang số 217, 218 và 220. Hyde nghĩ có lẽ anh nên ghi những số phòng này vào quyển sổ của tay của mình.

Kết thúc màn “bắn pháo” của Luois, giờ Hyde mới có cơ hội đặt câu hỏi:
-Quán bar cậu nói ở đâu? ( Where's the bar?)
Theo lời Luois thì nó nằm ngay cạnh phòng ăn và chỉ mở cửa từ 9 giờ tối cho đến 12 giờ đêm.
-Phòng số 217 bây giờ không có ai ở à? (Room 217 isn't being used?)
Hyde muốn hỏi về phòng 217 vì 6 tháng trước, người khách cùng tên với anh : Kyle Hyde đã từng ở căn phòng này. Luois có vẻ khá chắc chắn về điều này. Như đoán được ý định của Hyde, hắn khuyên anh đứng cố tìm cách luẩn quẩn quanh đấy tìm đường vào nếu không muốn gặp rắc rối. Hyde đề nghị Luois tìm cách giúp anh vào được phòng 217.

Tạm biệt Luois, Hyde tiếp tục bước đến hướng phòng ăn. Trước khi vào, anh để ý thấy ai đó đang đứng trước cửa ra vào. Đó là Iris, trông cô ta có vẻ khá sốc, Hyde hỏi chuyện
-Chuyện gì thế? (What is it?)
Quả thật Iris đang sốc đến nỗi cô hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của Hyde. Đến lúc phải lay cô công chúa này dậy rồi. Iris trả lời Hyde khi vừa hoàn hồn lại rằng có một chuyện kinh khủng vừa xảy ra khiến cô rất thất vọng:
-Thất vọng? Cô ư? (depressed? you?)

Một cô bé đã nói rằng cô ghét Iris.
-Cô bé nào nói thế vậy? (Who said she hated you?)
“Một cô bé đáng sợ“, Iris trả lời.
-Một cô bé đáng sợ? (An awful child, huh?)
Đến đây thì Hyde có thể đoán ra “cô bé đáng sợ đso là ai”, anh ngắt lời Iris;
-Ý cô nói đến Melissa phải không? (You mean Melissa?)
Có vẻ như Melissa đã ném con búp bê của cô bé vào Iris:
-Cô bé đó ném búp bê của chính nó? (She threw her doll?)
Theo Iris nói thì đó là hành động của Melissa khi Iris nói chuyện với cô bé. Cô chỉ hỏi xem ai đã làm con búp bê xinh xắn này và Melissa trả lời cô bằng việc ném chính con búp bê đó vào Iris. Iris băn khoăn không hiểu sao một cô bé như Melissa lại có thể có hành động như vậy. Chà, chọc ghẹo cô công chúa này một chút có lẽ không phi ý tưởng tồi, Hyde nghĩ ra hai câu trả lời nhưng anh chỉ chọn một trong hai:
-Tại cô ghét trẻ con đấy mà! (You hate kids!) (làm Iris tức điên vì cô là một người rất yêu trẻ con).
-Tại cô nhìn trông hơi ngớ ngẩn! (You’re nuts) (….)

Có thể từ bây giờ Iris sẽ không bao giờ thèm nhìn mặt Hyde nữa! Nhưng anh chẳng cần quan tâm đến chuyện đó. Iris bỏ đi và Hyde bước vào phòng ăn.

Phòng ăn của khách sạn không rộng lắm, nhưng khá sạch sẽ và yên tĩnh. Hyde hài lòng về điều này. Vừa bước vào phòng ăn được một đoạn, Hyde để ý đến chiếc bàn bên phải gần cừa ra vào. Trên chiếc ghế của chiếc bàn đó là búp bê của Melissa. Chắc hẳn cô bé đã để quên con búp bê này sau khi ném nó vào Iris, Hyde nghĩ them. Rồi Hyde cầm lấy con búp bê đó với ý định sẽ trả nó lại cho Melissa sau bữa ăn tối.

Phòng ăn không có một ai ngoại trừ Hyde, vì vậy anh tiến đến ngồi vào chiếc bàn chính giữa phòng. Rosa xuất hiện với những món ăn theo đúng yêu cầu của Hyde. Quả thật đã từ nhiều tháng nay, đây là lần đầu tiên anh chàng bán hàng trẻ tuổi này ngồi vào bàn ăn một cách đúng nghĩa và đúng giờ. Hyde cũng cảm thấy hơi bất ngờ về điều đó. Và điều làm anh bất ngờ nữa là về những món ăn của Rosa. Chúng đơn giản là tuyệt vời! Hyde nhanh chóng ăn hết sạch những gì có trên bàn. "Trời đất, anh định gia nhập nhóm "Bát đĩa sạch trơn" đấy à?" Rosa hỏi khi thấy chiếc đĩa giờ không còn một mảnh vụn. Hyde nở một nụ cười, nụ cười thực sự đầu tiên khi anh đến Hotel Dusk. Anh cám ơn Rosa vì bữa tối tuyệt vời và bà ta rất thích thú về điều đó. Bữa tráng miệng được dọn ra và trong khi Hyde đang thưởng thức nó thì Martin Summer - nhà văn nửa mùa phòng 211 - xuất hiện. Ông ta muốn hỏi Hyde một vài điều. "Sao lại không? Tôi đã quá no để có thể chạy trốn rồi." Hyde trả lời thay cho câu đồng ý.

Martin muốn hỏi Hyde có thấy bất kì thứ gì rơi ra từ chiếc hộp của ông bị giao nhầm cho Hyde không. Có vẻ thứ Martin đang tìm khá quan trọng, Hyde bắt đầu đi sâu vào cuộc nói chuyện:
-Vậy tôi đang phải tìm thứ gì? (What am I looking for?)
Martin trả lời đó là một miếng đánh dấu sách, dùng để đánh dấu số trang mình đang đọc.
-Miếng đánh dấu sách đó trông như thế nào? (What kind of bookmark?)
"Một miếng đánh dấu nhỏ màu xanh, có hình vẽ một thiên thần, và trên đó có cả một chiếc nơ nữa" là câu trả lời của Martin.

Hyde chợt nhớ đến cuốn sách bị giao nhầm, anh hỏi Martin:
-Nội dung của cuốn sách đó là gì vậy? (What was in the notebook, anyway?)
Bỗng Martin trở nên đề phòng trước câu hỏi của Hyde. Ông hỏi Hyde đã đọc nội dung bên trong cuốn sách chưa? Hyde nghĩ không việc gì phải nói dối nên anh trả lời:
-Tôi mới chỉ xem ngoài bìa thôi. (Just looked at the cover.)

Martin tạm biệt Hyde sau khi anh đồng ý sẽ tìm miếng đánh dấu sách đó cho ông. Rosa xuất hiện trở lại để dọn dẹp bàn ăn. Đã trông thấy cuộc nói chuyện giữa Hyde và Martin, Rosa băn khoăn về giọng nói và khuôn mặt của Martin hình như bà đã gặp ở đâu rồi thì phải. Hyde trả lời;
-Tôi nghĩ ông ta là một nhà văn. (I think he's a writer.)
"Trời ơi, chả trách...!" Rosa kêu lên như vậy, có vẻ Summer khá nổi tiếng, ít nhất là với Rosa. Hyde hỏi:
-Bà biết ông ta à? (You know this guy?)

Câu trả lời đương nhiên là "Có". Hyde thấy có lẽ anh cần phải tìm hiểu nhiều thêm một chút về vấn đề này.
-Bà là "fan" của Martin Summer à? (You're a fan of Martin Summer?)
Từ "fan" có vẻ không chính xác lắm trong trường hợp của Rosa, bà chỉ đơn thuần thích thú với những tác phẩm của Martin Summer mà thôi. Bà cho biết cuốn sách đầu tiên của Martin: "Thế giới bí ẩn" (The secret world) đã từng làm nên tên tuổi của ông. Ồ, đó chẳng phải là nhan đề của cuốn sách giao nhầm cho Hyde đó sao? Hyde hỏi lại:
-"Thế giới bí ấn" à? (The Secret Word?)
Theo lời của Rosa, "The secret world" là thành công lớn nhất của Martin Summer, nó đã đem lại nhiều giải thưởng văn học cho ông. Nhân tiện đây, Rosa đưa cho Hyde một bức ảnh của Martinđề nghị anh xin hộ bà một chữ kí lên tấm ảnh này. "Anh biết đấy, tôi bận quá mà, hơn nữa những lần tôi gọi cửa đều không thấy ông ta". Rosa lí luận như vậy và Hyde không còn cách nào khác phải chấp nhận. Dù sao một bữa sáng miễn phí cho sáng mai cũng không phải là phần thưởng quá tệ.
Quay lại vấn đề chính, Hyde hỏi tiếp:
-Cuốn sách đó nói về gì vậy? (What's the book about?)
Nội dung của cuốn sách nói về một người đàn ông thực hiện một vụ án - trả thù hoàn hảo, với mục đích trả thù một người bạn đã từng phản bội hắn.
Các vấn đề về cuốn sách đã được thỏa mãn, Hyde quay trở về hỏi về người khách lạ cũng tên mình:
-Vậy còn người khách có cùng tên với tôi thì sao? (What about the guy with my name?)
Cũng như Luois, Rosa tỏ vẻ không biết chút thông tin gì về người khách lạ này. Một sự trùng hợp lạ lùng? Dunning hình như là người duy nhất biết thì phải.

Kết thúc cuộc nói chuyện với Rosa, Hyde cũng ăn xong bữa tối của mình. Anh bước khỏi phòng ăn. Quán bar giờ vẫn chưa mở cửa nên Hyde đành bước về phía cửa ra. Luois và Mila đang đứng ngay tại bàn tiếp tân. Có vè như Mila muốn giúp Luois và Rosa làm các việc vặt. Luois khuyên Mila quay trở lại phòng nghỉ vì giờ không có việc gì cho cô. Hyde bước tới bắt chuyện với Mila nhưng không có kết quả, Mila bỏ đi. Hyde quay sang nói chuyện với Luois. Đồng hồ chỉ sang 6 giờ 20.

6:20-6:40
Hyde bước ra khỏi hành lang phòng ăn, và anh lại bắt gặp Mila ở cuối hành lang chính. Cô vẫn đứng một mình và im lặng như mọi lần trước bức tranh tĩnh vật về những quả táo. Một lần nữa, Hyde tiến lại gần và cố bắt chuyện với Mila, nhưng bà giúp việc Rosa lại xuất hiện ngang cuộc "nói chuyện" về tranh tĩnh vật giữa hai người. Rosa đưa Mila về phòng. Kết thúc bữa ăn, cái Hyde cần bây giờ là một chút nghỉ ngơi, và còn phải trả con búp bê cho Melissa nữa chứ. Vì vậy, anh bước về phía cầu thang lên tầng 2.
Helen - người đàn bà lớn tuổi với một con mắt bị bịt lại - bắt gặp Hyde khi anh vừa mới bước lên tầng 2. Bà muốn xuống phòng ăn nhưng với tuổi của bà, chỉ riêng việc xuống cầu thang thôi cũng đã là một việc khó khăn. Helen ngỏ lời muốn Hyde dìu bà xuống phòng ăn.
-Chà...có lẽ... (Well... maybe... )
Helen coi đó là một lời đống ý dù Hyde còn chưa quyết định ! Dù sao cũng nên làm một người tốt bụng, Hyde đưa Helen quay trở lại phòng ăn. Đến nơi, Helen rất cảm kích vì sự giúp đỡ của Hyde. "Liệu một chút đồ uống tại quán bar có thể coi là sự trả ơn cậu được không?" Helen hỏi.
-Miễn phí? Được thôi! (A free drink? I'm in!). Hyde trả lời. 9 giờ là lúc quán bar bắt đầu mở cửa, có lẽ Hyde sẽ có mặt ngay lúc đó.

Tạm biệt Helen, Hyde rời khỏi phòng ăn lần nữa, nhưng anh lại bị anh chàng Luois chặn lại. Đó là về một cây bút máy (fountain pen), Luois đưa cho Hyde một chiếc bút máy trông có vẻ cũng không còn mới. Hắn tìm được cây bút này trong phòng ăn và nghĩ nó thuộc về Hyde. Dĩ nhiên, đó không phải là bút của Hyde, nhưng anh vẫn nhận lấy cây bút máy. Trên thân cây bút có khắc một vài chữ nhưng đã bị mờ theo năm tháng, cả anh lẫn Luois đều không thể đọc được. Đang giờ ăn tối, nhà bếp đang rất bận rộn nên Luois phải quay trở lại làm việc. Còn lại một mình, cái Hyde cần bây giờ là một thứ gì đó có thể giúp anh đọc được dòng chữ trên thân cây bút này.

Hyde bước vào nhà bếp tìm Luois với hi vọng hai người sẽ có ý tưởng nào đó để đọc được dòng chữ. Nhưng Rosa đang làm việc trong đó, Luois cố nhiên không thể đứng nói chuyện với Hyde được trừ phi hắn muốn bị thôi việc. Hyde đành phải tự tìm cách đọc dòng chữ đó một mình. Anh nhìn quanh nhà bếp và để ý thấy những túi bột mì thủng ở góc phòng. Trong đầu nảy ra một ý, anh lấy chiếc bút máy ra , lấy một ít bột mì cẩn thận phủ lên thân cây bút và chà mạnh. Bột mì lấp đầy những khe chữ và Hyde giờ có thể đọc được. "Gửi Alan. Thân yêu." (TO ALAN, WITH LOVE). Alan? Đó là một cái tên lạ đối với Hyde. Có lẽ anh cần phải hỏi Luois.

Bước ra khỏi nhà bếp, Hyde gặp Luois đứng trước cửa từ lúc nào. "Tôi tìm được cách đọc được dòng chữ trên cây bút rồi." Hyde nói, đồng thơi đưa cây bút cho Luois. Có vẻ như Luois cũng chẳng biết gì nhiều hơn Hyde về người tên Alan. Tuy vậy, Luois vẫn đề nghị Hyde để hắn tìm hiểu thêm về Alan.

Rời khỏi hành lang phòng ăn, Hyde tìm đường quay về phòng. Khi đi ngang qua tấm bảng treo trước cửa vào phòng ăn, Hyde bỗng thấy một ít bột phấn rơi trên kệ. Anh nghĩ: "Chà, nếu lúc nãy mình không phát hiện ra đống bột mì kia thì có lẽ cũng có thể dùng bột phấn này để làm hiện chữ trên cây bút máy rồi, dù sao thì anh cũng đã xong việc với cây bút nên Hyde xác định đây chỉ là cách thứ 2 để giải bài toán về cây bút máy mà thôi. Đi được nửa đường, anh chợt nhớ ra là mình phải trả con búp bê lại cho Melissa. Hyde quay lại, gõ cửa phòng 219.
Cửa mở, và đứng đó là cô bé Melissa , Kevin Woodward - cha cô bé - có vẻ không có trong phòng.
-Ba em đi đâu rồi? (Where'd your dad go?)
Melissa cũng không rõ nữa. Nhưng theo trí tưởng tượng của cô bé thì "Có lẽ ba em muốn đi đâu đó để không phải nhìn thấy em nữa...". Một cô bé đáng thương.

Hyde lấy trong túi ra và trả lại con búp bê cho Melissa. Cô bé rất bất ngờ và vui mừng khi thấy lại nó. "Đó là con búp bê do chính tay mẹ em làm", Melissa thổ lộ với Hyde.

Hyde còn có việc phải làm, đó là tìm cái đánh dấu sách cho Summer, vì vậy anh chào tạm biệt Melissa. Nhưng cô bé ngăn anh lại. Bây giờ Melissa đang ở một mình trong phòng và cô muốn Hyde ở lại chơi với mình cho đến khi ba cô quay trở lại. Dù sao Melissa cũng chỉ là một cô bé, chính vì vậy Hyde đồng ý ở lại chơi với Melissa.

Hyde bước vào bên trong phòng 219, "Tuyệt! Giờ thì sao đây", Hyde nghĩ thầm. Anh liền hỏi Melissa.
"Phải rồi, phải rồi! Chúng ta cũng chơi xếp hình đi", Melissa vui vẻ đề nghị. Chẳng thích thú gì với trò chơi này, tuy nhiên theo hướng dẫn của Melissa, Hyde vẫn cầm bộ xếp hình đặt trên mặt bàn lên và mang đến cho Melissa.

Hyde cầm lấy bộ xếp hình và bắt đầu ghép. Trò chơi này khá đơn giản với một người trưởng thành như Hyde, và anh nở một nụ cười tự hào (!) khi bức tranh đã được hoàn tất. Melissa rất sung sướng khi thấy Hyde xếp xong bức hình. Cô nói đấy là món quà của mẹ cô tặng nhân dịp sinh nhật. Một lần nữa, người mẹ lại được nhắc đến trong câu truyện của Melissa, bà chắc hẳn là một người thật sự quan trọng với cô bé. Nói đến đây, Melissa bắt đầu thút thít vì cô rất muốn được gặp lại mẹ.

Hyde không giỏi dỗ trẻ con, vì vậy anh nhìn vào bức tranh vừa được ráp hoàn chỉnh. Trong đầu Hyde chợt nhớ lại đằng sau miếng ghép anh nhặt được ở cầu thang hồi sáng có một vài kí tự. Vì thế, anh quyết định lật mặt sau của bức hình, việc làm này khá đơn giản như gập một chiếc Nintendo DS vậy!
Mặt sau của bức tranh, khá bất ngờ, là một lời từ biệt "Tạm biệt Melissa" (GOOD BYE MELISSA). Đây là nét chữ của ai vậy? Hyde chưa kịp hỏi Melissa thì Kevin Woodward - cha cô, đã xuất hiện trước cửa phòng 219. Ông bắt đầu la mắng Melissa vì đã để người lạ - Hyde, vào trong phòng, nếu có gì nguy hiểm xảy ra với cô thì sao. Hyde không hài lòng với Kevin, anh ôn tồn ngăn Kevin lại và bắt đầu cuộc nói chuyện:
-Anh lo cho Melissa vậy à?(You worried about Melissa?)
Kevin thắc mắc liệu Melissa có nói cho anh điều gì về mẹ của cô bé không. Hyde ngăn Kevin lại nửa chừng:
-Sao anh lại hỏi về mẹ cô bé vậy?(Why are you asking about her mom?)
Kevin bắt đầu nỏi nóng, một phản ứng khá lạ lùng...Ông không thích nói về người vợ của mình, Hyde cố gắng hỏi câu cuối cùng trước khi phải rời khỏi phòng:
-Tại sao vợ anh lại bỏ đi? (Why did your wife leave?)
Tới đây thì Kevin nổi nóng thực sự, Hyde khôn ngoan xoa dịu:
-Đừng làm Melissa sợ. (Easy! Don't scare Melissa.)
Khó có thể bắt chuyện được với Kevin khi ông đang ở trong tâm trạng này, Hyde rời khỏi phòng 219 sau khi tạm biệt 2 người. Giờ việc tiếp theo anh phải làm là tìm cái đánh dấu sách cho nhà văn Summer.
6:40 - 7:00
Hyde quay trở lại phòng 215. Đây rồi! Chiếc hộp giao nhầm vẫn nằm trên giường. Nếu nó bị thất lạc thì có lẽ chỉ được tìm thấy trong chiếc hộp này thôi. Hyde bắt đầu kiểm tra chiếc hộp. Anh cần thận cầm chiếc hộp và lắc đều trong khi xoay chiếc hộp mọi hướng. Và anh kiểm tra cẩn thận đáy hộp. Quả đúng như Hyde nghĩ, cái đánh dấu sách đã bắt đầu ló dạng ở đáy hộp sau khi anh lắc mạnh. Hyde lấy cái đánh dấu sách khỏi chiếc hộp. Một chiếc đánh dấu sách rất đẹp với hình vẽ một thiên thần trên đó.


Giờ chỉ việc cầm nó và trả lại cho nhà văn Summer nữa thôi. Hyde gõ cửa phòng 211, phòng của Martin Summer. Ông ta rất vui mừng và cảm ơn Hyde đã cất công tìm lại cho ông cái đánh dấu sách này. Dù sao thì Hyde cũng có thứ để hỏi ông:

-Ai đã vẽ hình trên cái đánh dâu sách vậy? (Who painted the bookmark?)
"Osterzone" là câu trả lời Hyde nhận được. Tuy nhiên đây chỉ là bức ảnh bản sao của bản gốc, vốn là một bức tranh rất nổi tiếng thôi.
-Osterzone là ai vậy? (So who was Osterzone?), Hyde hỏi tiếp.
Đó là một họa sĩ nổi tiếng. Và bức tranh thiên thần này là kiệt tác lớn nhất của ông: bức "Thiên thần mở cửa". Hyde chặn ngang Summer khi ông nói về bức tranh:
-Ông thích bức tranh này? (You like this stuff?)
Chắc chắn rồi! Summer còn dự định sẽ để tác giả của "Thiên thần mở cửa" làm nhân vật trong tiểu thuyết của ông.

Cuộc nói chuyện kết thúc, Hyde đưa cái đánh dấu sách cho Martin Summer.
Anh rời khỏi phòng 211 trước khi nghe thấy tiếng khóc phát ra từ bên trong phòng 218 khi anh đang đi về hướng cầu thang.

Hyde gõ cửa phòng 218. Melissa đang ở trong căn phòng 218 không có điện, một mình và sợ hãi. Hyde không thể mở cửa phòng do Melissa đã khóa trái. Tình thế cấp bách, việc duy nhất anh có thể nghĩ đến là đi gặp Luois. Luois hiện đang làm nhiêm vụ của hắn ở bàn tiếp tân của phòng ăn. Hyde giải thích tình hình cho Luois nghe. Phòng 218 không có điện nên rất tối, Luois hỏi lại Hyde nếu anh có biết chút ít gì về điện tử không. "Cũng kha khá..."(know enough), Hyde trả lời. Luois dẫn Hyde đến phòng điện của khách sạn, là căn phòng ngay đối diện phòng của Luois.

Đến phòng điện, Luois đề nghị Hyde xem xét cầu dao số 1, nằm trong góc phòng. Hắn khuyên Hyde bật cả 2 công tắc mới làm cho phòng 218 sáng trở lại. Hyde dùng cả 2 tay bật công tắc.

Hyde quay trở lại phòng 218. Điện phòng 218 được mở nên giở Melissa có thể mở khóa cho Hyde vào. Căn phòng 218 không có gì đặc biệt, hơn nữa Hyde giờ chỉ chú ý đến Melissa, nên anh bắt chuyện ngay với cô bé. Melissa nói cô không muốn ở với cha cô thêm một chút nào nữa.

-Tình hình có vẻ không tốt lắm hả?(Things aren't going well?), Hyde hỏi Melissa.
Theo lời Melissa thì cha cô bé - Kevin Woodward là một người nói dối.
-Sao em lại nghĩ vậy? ( Why do you think that?)
Kevin từng hứa rằng Melissa sẽ được gặp lại mẹ cô bé khi 2 cha con đến Hotel Dusk. Nhưng thực tế thì đến giờ Melissa vẫn chưa gặp được mẹ cô. Điều này khá lạ lùng với Hyde, không phải vì lừi nói dối của Kevin mà là lí do ông biết Hotel Dusk, Hyde chặn ngang lời cô bé:
-Ba em biết chỗ này hả?(Did Dad know this place?)

Hyde thấy có lẽ đã đến lúc tìm hiểu sâu hơn về câu chuyện. Anh phải cẩn thận trước những câu hỏi sắp tới vì nó rất quan trọng, khả dĩ có thể làm kế hoạch của Hyde thất bại.

-Anh biết tại sao ba em nói dối. (I know why your dad lied.), Hyde hỏi, và trả lời luôn:
-Vì ông ấy không muốn thấy em buồn (He hated to see you sad.)
Một lời nói dối có thể làm xoa dịu tâm hồn thì cũng đáng để nói ra lắm chứ, đúng không? Hyde giải thích với Melissa như vậy.
-Anh biết vì sao mẹ em bỏ đi rồi. ( I know why your mom left.)
-Nhưng đó không phải lỗi của em. (It wasn't your fault.)
Hyde tiếp tục hỏi:
-Giờ hãy nói về việc ra đi của mẹ em nhé? (Let's talk about your mom leaving.)
-Anh chắc rằng ba em biết lí do. (I'm sure your dad knows.)
Đúng vậy, theo như Melissa biết thì hồi đó ba mẹ cô bé rất hay tranh cãi.
-Ba mẹ em tranh cãi nhiều lắm à?(Your parents argue a lot?)
Chính vì nguyên nhân này khiến mẹ Melissa bỏ đi. Đó là buổi sáng cuối cùng Melissa nhìn thấy mẹ. Một cô bé tội nghiệp. Cô trút hết tâm sự thơ ngây của mình vào Hyde. Anh kiên nhẫn lắng nghe như anh từng nghe Luois nói về cuộc đời của hắn. Sau cuộc nói chuyện, Melissa có vẻ đỡ buồn hơn. Hyde khuyên cô bé quay trở về phòng. Và Hyde cũng bước ra khỏi phòng 218.

Kevin đang đứng trước cửa phòng 219. Ông bố tuyệt vời đây rồi! Hyde tiến đến và bắt chuyện với Kevin Woodward. Ông hoàn toàn không biết gì về việc Melissa bị nhốt trong phòng 218 cả. Hyde bất ngờ:
-Vậy anh đã ở đâu? ( Where were you?)
Lúc đó ông đang ở trên sân thượng của khách sạn và nói chuyện với ai đó. Như vậy là cửa lên sân thượng giờ đã được mở. Tạm biệt Kevin, Hyde mở cánh cửa dẫn lên sân thượng. Một khoảng không gian rộng lớn hiện ra trước mắt Hyde. Khách sạn Hoàng Hôn (Hotel Dusk) ư? Giờ có lẽ Hyde hiểu được phần nào ý nghĩa của cái tên đó. Một khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp. Nhưng có ai đó ngoài Hyde cũng đang ở trên sân thượng. Đó là Iris. Hyde tiến đến hỏi chuyện Iris. Cô công chúa hỏi Hyde tại sao anh lại lên trên sân thượng.
-Hít thớ không khí một chút ấy mà. (Just needed some air.)
-Cô cũng cần hít thở không khí à? (You need air, too?)
Iris bỏ đi, để lại Hyde đứng đó suy ngẫm những gì đã xảy ra trong 1 giờ vừa qua.
 

AbraShiva

Bwahahaha
Thành viên BQT
Chapter 4: 7:00 – 8:00 chiều​

7:00 – 7:20
Hyde vẫn quanh quẩn trên tầng thượng, anh đang sục xạo thì tiếng bíp bíp quen thuộc của chiếc máy nhắn tin vang lên. Trở về phòng mình Hyde lập tức gọi cho Rachel. Cũng không có gì quan trọng lắm, chỉ là Rachel muốn báo Ed sẽ về trễ do phải thăm bạn bên LAPD. Sẵn tiện Hyde nhờ Rachel điều tra về Osterzone – tác giả bức "Thiên thần mở cửa". Cuộc điện thoại vừa chấm dứt, Louis đã kêu réo ngoài cửa. Anh mang đến cho Hyde chìa khoá phòng 217, quả là một món quà tốt.

Hyde định thám hiểm phòng 217 ngay nhưng ngay phía bên kia, Jeff đang đứng trước cửa phòng mình. Thời điểm này không thuận tiện để làm mấy việc đột nhập tí nào. Hyde tiến lại gần và bắt chuyện với Jeff. Sau vài câu ngắn Jeff đã quay lại phòng mình và bỏ mặc Hyde.

Phòng 217 bố trí không khác gì với căn phòng Hyde đang sử dụng. Anh lục lọi mọi chỗ và kết quả thu được cũng thật bất ngờ. Trong ngăn kéo của chiếc tủ áo là một cái bật lửa. Điều đang nói là nó chính là của Bradley. Đến lúc này thì có vẻ Hyde đã chắc chắn người ở đây 6 tháng trước không ai khác là Bradley.

Ra khỏi phòng 217, Hyde cảm thấy như có ai đó vừa ở đây. Vừa chạm tay vào cửa phòng 215, anh giật mình. Cánh cửa không hề khoá. Sàn nhà đầy những vệt nước và chúng đều bắt nguồn từ phòng tắm. Hyde tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra thì phát hiện trong thùng xả nước của chiếc bồn cầu một vật thể lạ. Một gói tiền to được bọc trong nilon. Tiếng chuông điện thoại lại reo vang, đó là Rachel…

Một cảm giác bất an ùa đến. Hyde cẩn thận cất những thứ không thuộc về mình vào valy (chìa khoá phòng 217, gói tiền, mảnh giấy chấm sao, chiếc hộp đỏ). Đồng thời anh cũng không quên trả lại những dụng cụ vào cái hộp đỏ nơi phòng giặt ủi. Xong đâu đó, Hyde bước xuống bàn tiếp tân và gặp Jeff ở đó. Hyde định tra khảo anh ta vài điều (Fill me in) nhưng hoàn toàn chẳng được gì ngoài sự lạnh nhạt.

Bước lên tầng 2, Hyde gặp Rosa đang đứng ở phòng 211. Rosa đang t ìm Summer. (Why do you need Summer?) Bà bếp vẫn giữ ý định xin chữ ký của nhà văn mình ngưỡng mộ. Không ngần ngại Rosa gửi gắm trọng trách này lại cho Hyde và dúi vào tay anh cuốn "Thế giới bí mật", nơi sẽ lưu chữ ký của Summer.

7:20 – 7:40
Hyde quay xuống bàn tiếp tân. Jeff vẫn ở đó và đang gắt gỏng với Dunning. Qua câu chuyện tình cờ nghe được thì có vẻ Jeff đang thiếu nại việc mình bị mất một cái gì đó, đúng hơn là bị lấy cắp. Hyde chen vào câu chuyện của Jeff và Dunning, anh chàng Jeff bỏ đi ngay câu đầu tiên. Hyde gạ Dunning đổi ít tiền lẻ và lân la dò hỏi về cuộc trò chuyện vừa rồi.
- Chuyện gì vậy? (What was that about?)
Dunning tỏ ra bối rối và muốn làm cho yên chuyện nhưng Hyde tiếp tục lấn tới.
- Chuyện gì đã xảy ra? (What happened?)
Vừa lúc đó Summer xuất hiện và hỏi Dunning về tờ báo. Sau khi Summer rời đi, Dunning quyết định kể lại với Hyde sự việc. Vì sao Jeff giận dữ như vậy. (Why was Jeff so angry?) Đó là do anh ta đã mất một thứ gì đó nhưng khi được hỏi đó là cái gì (What was stolen?) thì Dunning lại ậm ừ không trả lời.
-Ông nghi ngờ tôi sao? (You suspect me?)
Không có gì để nói thêm với Dunning lúc này, có vẻ chính ông ta cũng đang phân vân không biết nên gọi cảnh sát hay tự mình điều tra. Hyde rời khỏi bàn tiếp tân và đi về phía bộ salon gần cửa chính, nơi Summer đang đọc báo. Anh phải làm việc mà Rosa đã tin tưởng nhờ vả. Không có gì khó khăn, Summer hẹn Hyde ở phòng mình sau để hoàn thành công việc.

Hyde liếc qua tờ báo mà Summer vừa đọc xong. Đó là tờ báo của hôm nay 28/12. Không có gì đáng chú ý ngoài vụ nhà riêng tại Beverly Hills của luật sư Larry Damon bị đột nhập đêm qua. Tên trộm đã cuỗm 20.000 đô và một khẩu súng lục. Phía dưới là quảng cáo về một cuộc triển lãm nghệ thuật. Bên mé phải là dòng tin ai đó đăng để tìm Alan Parker, thật kỳ lạ. Hyde rời khỏi đó và định lên cầu thang…

7:40 – 8:00
Sảnh chính đang bị Rosa chặn lại với lý do đơn giản là quét dọn. Trò chuyện với Rosa một lúc, Hyde được cho biết là còn một đường khác lên tầng 2. (There are more stairs?) Đúng vậy, còn một cầu thang khác ngay sau cánh cửa bên cạnh máy bán đồ tự động. Hyde theo đường này lên tầng 2 và phát hiện Dunning với bộ dạng khá cục cằn. Ông ta vừa kiểm tra phòng giặt ủi xong. Thật may là Hyde đã trả mọi thứ về vị trí cũ.

-Mất cái gì à? (What's missing?)
Dunning uể oải thừa nhận văn phòng của mình đã mất một số thứ. Và điều này cũng khiến ông ta nhớ lại vụ đau đầu mới gặp..
-Ý ông là Jeff? (You mean Jeff?)
-Cậu ta bị trộm cái gì? (What was stolen?)

Lần này Dunning không dấu diếm nữa mà kể luôn cho Hyde. Thì ra Jeff đã báo cho Dunning là mình bị mất tiền, có vẻ là 1 số tiền mặt khá lớn. Trước khi Dunning tiếp tục cuộc tìm kiếm sự thật, Hyde không quên dò thêm 1 lần nữa về vị khách rùng tên với mình. Nhưng cũng như mọi khi, những gì Dunning nhớ hầu như là vô ích.

Summer xuất hiện sau cửa phòng 211 khá nhanh và mời Hyde vào sau vài tiếng gõ cửa. Việc xin chữ ký tỏ ra khá dễ dàng, Summer có vẻ thích việc này.
-Anh chắc thích việc ký tên này lắm? (You like signing stuff?)
Nhà văn nổi tiếng thừa nhận luôn mà không cần suy nghĩ. Theo Summer nó đã trở thành công việc quen thuộc hàng ngày của mình. Và cũng chính vì vậy mà anh ta chọn một khách sạn không tên tuồi như nơi đây để có thể thư giãn nhưng…vài điều không bao giờ thay đổi.
-Một khách sạn không tên tuổi? (An unknown hotel?)
Summer nói việc mình đến Dusk chỉ là ngẫu nhiên. Nhưng vậy thì tại sao lại có người gửi bưu phẩm cho anh ta chính xác tại nơi này. Điều này làm Hyde không khỏi suy nghĩ.
-Anh chỉ mới vừa tới đây? (You just end up here?)
Một lần nữa Hyde nhận được lời khẳng định chắc như đinh đóng cột của Summer.
Hyde trao quyển sách Rosa đưa cho Summer ký tên. Thật xui xẻo anh ta lại không có bút. Summer đã làm mất bút của mình ở đâu đó. Hyde cho anh ta xem cây bút mình có được.
-Cây bút này của anh à? (That was your pen?)
Summer có vẻ mừng rỡ và thừa nhận ngay cây bút ấy. Giờ đây Hyde đã thực sự nghi ngờ lời nói của Summer. Chắc chắn có gì đó sau chuyện này.
-Tên anh là gì? (What's your name?)
Khi biết được trên cây bút có khắc "Alan Parker" thì Summer không chỉ hoảng hốt mà còn khá hấp tấp thanh minh rằng Alan là tên thật của mình, còn Summer chỉ là bút danh. Gã nhà văn nhanh chóng ký tên và kết thúc thúc câu chuyện với Hyde bằng cách vào toilet. Nhưng Hyde đâu dễ dàng bỏ qua. Anh tận dụng cơ hội này để xem xét phòng của Summer. Nơi cuối phòng, trên chiếc bàn nhỏ là cuốn sổ cũ trước đây. Hyde liếc qua cuốn sổ, có cái gì đó không ổn nhưng anh vẫn chưa rõ đó là gì. Summer bước ra từ toilet, Hyde biết đã đến lúc phải rời khỏi đây.

Đang bước xuống cầu thang tầng 1 thì Hyde chạm mặt Iris. Cô nàng đỏng đảnh này khá bực bội vì Dunning đang thực hiện hành vi khám xét với toàn bộ khách nơi đây. Hyde đã lường trước việc này nên không có gì xảy ra với anh.
Trong gian bếp, Rosa mừng rỡ ra mặt khi biết Hyde đã giúp mình hoàn thành tâm nguyện.
-Bà thực sự rất vui sao? (Are you really that thrilled?)
Có vẻ Hyde đã bắt trúng đài của Rosa. Bà bếp ngay lập tức kể về sở thích sưu tầm chữ ký những nhân vật nổi tiếng của mình. Cái sở thích này đã có được hơn 16 năm rồi. Khi Hyde trao quyển sách có chữ ký của Summer cho Rosa anh còn biết được một chuyện thú vị hơn từ bà béo. Đó là về chữ ký của Summer.
-Chữ ký của anh đặc biệt ra sao? (How is his signature special?)
Rosa quả là một fan hâm mộ của Summer. Chi tiết kỳ lạ trong chữ ký của Summer chính là nằm ở 2 ký tự cuối cùng "er". Có vẻ Hyde đã có được cái mình cần lúc này. Anh tiếp chuyện bà béo thêm vài câu rồi nhanh chóng rời khỏi nhà bếp. Sắp có một màn hấp dẫn đây.

Thẳng tiến lên phòng 211 của Summer. Dấu hiệu của một cuộc chiến đang ở trước mắt. Hyde không vào thẳng ngay vấn đề mà cố tình hỏi Summer làm sao anh ta có thể làm cho mọi người yêu thích truyện của mình. Summer nói với Hyde rằng việc đó là không thể.
- Nhưng nếu anh có thể làm được (But if you can do it … )
Hyde tiếp tục đề cập đến cuốn sổ nhỏ của Summer và thừa nhận mình đã liếc qua vài trang. Summer đã mất đi vẻ bình tĩnh khi nghe chuyện này. Hyde nói thẳng với Summer rằng nét chữ trong cuốn sổ đó không hề giống nét chữ của Summer. Điều này đặc biệt có ý nghĩa khi Summer nhận cuốn sổ đó chính là bản tảho cuốn truyện nổi tiếng nhất của anh ta.
-Nét chữ khác. (Different handwriting)
-Tên anh không phải là Alan. (Your name's not Alan.)
Liên tục đưa ra những lời khẳng định, Hyde đã làm Summer bối rối và tức giận thật sự. Mọi việc vẫn chưa dừng lại ở đó.
-Tại sao anh lại tức giận như vậy? (Why are you so angry?)
-Có phải do nó đã phơi bày sự thật về anh không? (It exposes you.)
Summer cố chống trả bằng cách nói rằng có một người đã gửi cho mình cuốn sổ.
-Ai đã gửi cho anh cuốn sổ? (Who sent the notebook?)
-Ai đã viết tiểu thuyết này? (Who wrote the novel?)
-Thôi nào! Thực ra ai đã viết nó? (C'mon. Who really did it?)
Summer vẫn ngoan cố rằng mình là tác giả của cuốn truyện. Không những vậy gã nhà văn còn mạnh miệng đòi Hyde đưa ra bằng chứng. Được thôi, Hyde nhanh chóng bắt Summer ký tên vào cuốn sổ nhỏ của mình, đương nhiên là với cái tên "Alan Parker". Sau đó anh nhanh chóng lấy ra so với nét chữ trong quyển sổ cũ kỹ mà Summer nhận là của mình. Đúng như lời Rosa nói, Hyde phát hiện điểm khác nhau của 2 tuồng chữ ở 2 ký tự "er" cuối cùng. Anh khoanh tròn chỗ khác nhau ấy và đưa cho Summer xem. Bây giờ mọi việc đã vỡ lở, Summer không thể nào chối cãi được nữa.
-Ai là Alan? (Who's Alan?)
-Anh với Alan có quan hệ gì? (how do you kown Alan?)
Summer đành kể thật mọi chuyện với Hyde. Alan là bạn thân của Summer và chính là tác giả cuốn tiểu thuyết được mọi người yêu thích "Thế giới bí mật". Sau một vụ tai nạn, Alan biến mất mà không hề để lại dấu vết gì. Vốn mơ ước đượclàm một nhà văn từ nhỏ, Summer đã đạo lại tác phẩm của Alan và giành giải thưởng cũng như nổ lên từ đó. Trớ trêu là với tài năng của mình, các câu chuyện về sau của Summer ngày càng tệ và ít người đọc. Và trong tời điểm gần đây, trợ lý của Summer đã phát hiện ra cuốn sổ chép tay của Alan. Hắn đã quyết định tống tiền ông chủ của mình. Đó là lý do tại sao cuốn sổ được gửi đến cho Summer. Nó là vật trao đổi. Đây chính là bi kịch của Summer.
 

AbraShiva

Bwahahaha
Thành viên BQT
Chapter 5: 8:00 – 9:00 tối​

8:00 – 8:20
Chuông điện thoại lại một lần nữa réo vang trong phòng Hyde. Là Rachel, cô đã tìm ra vài thông tin về Osterzone cho Hyde. Đó là một hoạ sĩ bí ẩn, chết trẻ và tác phẩm nổi tiếng nhất của ông đã bị đánh cắp 3 năm trước khỏi bảo tàng nghệ thuật Travis - bức "Thiên thần mở cửa". Một điều lạ khác là phải đến nhiều năm sau khi mất người ta phát hiện thêm 1 lượng lớn tranh của Osterzone và tên tuổi ông cũng nổ lên từ đó.

Hyde rời phòng, bây giờ anh phải đến chỗ hẹn với Mila. Dưới lầu, anh gặp Jeff cới dáng vẻ không được quang minh chính đại cho lắm.
-Có chuyện gì sao? (What's wrong now?)
Vẫn như thường lệ, nói chuyện với chàng trai trẻ này vô cùng khó khăn. Hầu như anh ta chẳn gphản hồi gì nhiều. Hyde đang định quay bước đi tiếp thì lần đầu tiên Jeff chủ động gọi lại. Anh chàng hỏi rằng Dunning có nói gì với Hyde không. Có lẽ Jeff đang muốn biết Dunning tiến hành điều tra đến đâu rồi.
-Chẳng hạn như nói gì? (Like what?)
Hyde giả điên rồi hỏi tiếp:
-Cậu bị mất trộm cái gì? (What was stolen from you?)
-Nói cho tôi biết đi. (Come on. Tell me)
Jeff không muốn câu chuyện đi xa thêm nữa, anh chàng không đi ào vấn đề chính. Cậu ta cho rằng có thể Hyde là thủ phạm. Jeff rời đi sau khi Dunning xuất hiện và ném cho cậu ta cái nhìn hằn học vì cách nói chuyện của mình.
-Có vấn đề gì vậy? (What's the problem?)
Hyde cố gắng khai thác Dunning thêm nữa khi thấy ông có vẻ lưỡng lự khi nói đến vấn đề của Jeff.
-Anh ta thế nào cơ? (What makes him off-kilter?)
Dunning thổ lộ rằng mỗi khi mình nói chuyện với Jeff về vụ việc thì dường như anh ta chẳng quan tâm. Thậm chí ông còn thấy anh chàng này không có chút buồn phiền nào trên mặt. Dunning có cảm giác giống như là Jeff đang diễn kịch vậy.

Dunning vẫn chưa quyết định chắc chắn rằng mình có nên gọi cảnh sát hay không. Hyde tiếp tục đi đến cuộc hẹn của mình với Mila ở phòng của Rosa. Đó là một căn phòng nhỏ, gọn gàng, nằm ngay sát bên cầu thang phải nơi Hyde mới phát hiện ra vài phút trước.

Trước cửa, Rosa đã đứng đó từ bao giờ. Chẳng lẽ bà bếp trông chờ Hyde tới đến vậy. Không hẳn như thế. Mila đang sốt, Rosa nhờ Hyde chăm sóc cô 1 lúc để bà đi lấy thuốc. Chắc chắn rồi! (Sure) Làm sao Hyde có thể từ chối việc coi sóc Mila chứ.

8:20 – 8:40
Mila đang thiếp đi trên chiếc trường kỷ, nhìn nàng giống như một thiên thần đang ngủ vậy. Hyde khẽ đặt tay lên đôi vai nhỏ bé của Mila. Cô dần tỉnh lại, Hyde nhẹ nhàng hỏi Mila về chiếc vòng tay, cái đã ám ảnh anh từ khi anh gặp cô. Mila vẫn không thể nói dù chỉ 1 lời, cô chỉ có thể đáp lại Hyde bằng những cái gật đầu. Hyde chợt nảy ra một ý. Anh đưa cho Mila cuốn sổ nhỏ của mình để cô ghi câu trả lời.

Papa, đó là những gì Mila viết khi Hyde hỏi về xuất xứ của cái vòng. Mila nhớ là cha đã cho mình và cha cô tên Robert Evans.

Cánh cửa phòng bật mở, Rosa đã quay trở lại, đương nhiên là với thuốc. Bà cám ơn và đuổi Hyde đi ngay trong cùng 1 câu nói. Rosa thực sự quan tâm đến Mila.

Vừa ra khỏi phòng, Hyde đã phải đối mặt với Dunning. Đang sẵn có cơn bực dọc trong người, Dunning tỏ vẻ không đồng ý với việc Hyde cứ chạy lung tung hết nơi này đến chỗ khác. Ông không quên đề nghị anh quay về phòng và ngồi yên một lúc.

Tốt thôi, cũng chẳng sao cả. Hyde quay trở lại căn phòng 215 của mình. Vừa đặt chân đến giữa phòng thì tiếng gõ cửa lại vang lên. Đó là số trời, dù Hyde có muốn ngồi yên cũng chẳng được.

Melissa đang mếu máo vì con búp bê của mình bị rách mất một cánh. Cô bé nằng nặc đòi Hyde may giúp. Khi được hỏi là tại sao không nhờ bố làm giúp thì Melissa hồn nhiên trả lời: "Vì bố em là đàn ông." Hyde thực sự sốc khi nghe cô bé nói vậy. Tuy nhiên, trước sự khẩn thiết của Melissa, Hyde cũng phải giúp cô nhóc.

Hyde lấy chiếc máy may mini trong thùng đồ của mình. Không ngờ là cũng có lúc phải dùng đến vật này. Anh nhanh chóng khâu vài đường chéo qua chéo lại. Chiếc cánh cuối cùng cũng liền lại. Melissa vô cùng vui sướng. Trước khi ra về cô bé đã cho Hyde biết một chuyện vô cùng quan trọng đối với anh. Chính mắt Melissa đã thấy Jeff bước ra từ phòng Hyde, cô bé tưởng 2 người là bạn. Hyde bắt đầu suy nghĩ, anh quyết định tìm Jeff để nói chuyện.

8:40 – 9:00
Cửa phòng 213 vẫn không hề nhúc nhích dù Hyde gõ bao nhiêu lần. Có vẻ Jeff không có trong này. Hyde đang băn khoăn tự hỏi liệu giờ Jeff có thể đang ở đâu thì anh nhớ lại mình đã gặp Jeff quanh quẩn nơi chân cầu thang, gần nhà ăn. Hyde tìm kiếm xung quanh nơi đó nhưng kết quả vẫn chẳng được gì. Trong khi tìm kiếm, Hyde bước vào phòng giặt ủi (Linens) trên tầng 2. Anh nhìn ngó xung quanh rồi bất giác dừng lại ở chiếc xe đẩy chứa đồ dơ. Có cái gì đó không ổn nơi đây. Hyde dùng tay để bỏ hết mấy cái khăn tắm qua một bên. từ bên dưới, một vật từ từ hiện rõ. Anh nhân viên bán hàng của chúng ta không khỏi bất ngờ khi thấy một thứ mà anh từng biết khá rõ. Súng, một khẩu sáu phát. Ai đã cất nó trong này? Và tại sao? Khẩu súng lục còn chưa ấm hơi trong tay Hyde thì Louis tới.
-Ông anh à! Thực sự là anh phải thôi cái việc sục xạo tùm lum như vậy đi.
-Tôi tìm được cái này hay lắm. (I found something good.)
Hyde chìa cho Louis xem chiến lợi phẩm của mình và cho anh ta biết mọi chuyện. Anh chàng này còn có vẻ ngạc nhiên hơn cả Hyde nữa.
-Vị khách nào của chúng ta đã sử dụng phòng giặt ủi hôm nay vậy? (Who did laundry today?)
-Jeff Angel.
Câu trả lời của Louis khiến Hyde nhớ lại vài điều. Anh đang dần nắm bắt được toàn bộ câu chuyện của Jeff. Nhưng vẫn chưa đủ sáng sủa. Vì vậy Hyde quyết định:
-Hãy làm anh ta sao nhãng. (Create a distraction.)
Lời đề nghị của Hyde nhanh chóng được Louis hưởng ứng và kế hoạch lập tức được thực hiện.

Hyde đang ẩn mình ở giữa phòng 217. Những tiếng ồn ào đã vang lên từ phòng 214, Louis đang thực hiện kế hoạch. Nhanh chóng ra khỏi nơi ẩn nấp, Hyde tiến thăng đến phòng 213. Anh biết chắc giờ đây căn phòng trống rỗng. Vào đến bên trong, Hyde lục lọi mọi ngóc ngách nhằm tìm ra thứ chứng minh những lời nói dối cua Jeff. Trong chiếc túi xách trên ghế sofa, Hyde nhận ra chìa khoá căn phòng 215 yêu dấu của mình. Một thứ còn thú vị hơn được tìm thấy trong túi chiếc áo đang treo gần cửa. Thẻ sinh viên của Jeff. Jeff Angel là một cái tên giả. Chàng trai rẻ hư hỏng tên thật là Jeff Damon. Họ Damon, Hyde bỗng nhớ lại Summer đã từng nói về vệ trộm tiền của ngài luật sư Larry Damon. Vậy Jeff với ông ta là cha con sao. Sự việc đã trở nên rõ ràng trong đầu Hyde.

Anh quay đầu toan rời khỏi phòng thì cánh cửa bật mở. Trước sự trở về bất ngờ của chủ phòng, Hyde biết đã tới lúc lật mặt kẻ dối trá. Sau vài câu bông đùa, anh vào vấn đề chính.
-Câu giấu tiền trong nhà vệ sinh phòng tôi. (You hid cash in my john.)
Lẽ đương nhiên là Jeff chối phắt điều đó. Hyde mặc kệ và tiếp tục nhằm đánh tan cậu ta.
-Tôi có nhân chứng. (I got an eyewitness.)
Hyde tiếp tục trấn áp Jeff bằng lập luận của mình. Nhưng cậu ta vẫn ngoan cố không nhận. Những lời khẳng định, chứng cứ trong tay của Hyde chưa đủ sức bóp nghẹt Jeff. Anh nhận ra mình cần thêm vài thứ. Lập tức Hyde lao vội xuống lầu lấy tờ báo hôm nay ở chiếc bàn sát cửa chính khách sạn. Sau đó anh vòng lên, qua phòng mình bỏ bọc tiền 20000$ vào người và trở lại phòng 213.

Lần lượt 5 món đồ được Hyde trưng ra trước mắt Jeff: tờ báo với bài viết về vụ trộm, gói tiền, chiếc thẻ sinh viên, khẩu súng và chìa khoá phòng 215.
-Tôi biết về số tiền này. (I know about the cash.)
Sự trở lại mới mẻ lần này của Hyde đã khiến Jeff đuối sức. Từng nguyên nhân, lý do, sự kiện được Hyde giải thích và nối kết lại hoàn hảo. Jeff không nói được gì nhiều trước chúng.
-Cậu muốn tạo ra rắc rối. (You wanted trouble.)
-Tôi biết về khẩu súng. (I know about the gun.)
-Tại sao lại để ở đó? (Why put the gun here?)
-Cậu muốn nó được tìm thấy. (You wanted it found.)
-Tên thật của cậu… (Your real name is …)
-Jeff Damon.
Jeff nửa chết lặng, nửa ấm ức trước những câu nói của Hyde. Nó làm cậu nó nhớ lại nguyên nhân chính dẫn đến việc này. Khi được hỏi (Who do I sound like?, You hate your dad'name?, Your old man that bad?) Jeff từ từ kể lại câu chuyện của mình. Cha cậu là Larry Damon, một luật sư nổi tiếng, giàu có. Nhưng số tiền ông kiếm được là bất chính, ông đã bẻ cong pháp luật để giúp cho bọn xấu xa. Jeff biết những chuyện đó. Từ đó cậu quyết định lấy trộm tiền của cha mình và tạo cho nó giống như 1 vụ trộm. Cậu tạo nên việc này cũng là muốn cảnh sát biết chuyện để tố cáo cha mình, làm ông ấy xấu hổ…
 

AbraShiva

Bwahahaha
Thành viên BQT
Chapter 6: 9:00 – 10:00 tối

9:00 – 9:20
Lúc này quán bar đã mở cửa, Hyde chuẩn bị rời phòng làm 1 ly để quên đi mớ lộn xộn với Jeff thì nhận được điện thoại của Ed. Không có gì quan trọng, Hyde gác máy và đi xuống quán bar.

Louis vẫn nhăn nhở như mọi khi, anh nồng nhiệt chào mừng Hyde đến với bar Bảy Vì Sao. Ở đây Louis là một bartender, phải công nhận nhân viên khách sạn Dusk đảm đương nhiều chức vụ khác nhau thật. Sau vài lời gặp mặt, Hyde gọi một ly Bourbon (Uytky ngô). Hyde thưởng thức vài ngụm rồi tặng cho Louis một cái cười với đủ hàm răng của mình. Đây là lần đầu tiên từ khi tới khách sạn Dusk Hyde cười tươi như vậy, rượu thật kỳ diệu. Louis tiếp tục chuyện phiếm với Hyde. Nói là chuyện phiếm cũng không hẳn bởi nó liên quan đến "Kyle Hyde" 6 tháng trước. Lúc đó cả Louis lẫn Rosa đều không có mặt tại khách sạn.
-Anh được nghỉ à? (You had a vacation?)
-Đúng. Hôm đó đột nhiên Dunning cho cả Rosa lẫn tôi nghỉ một ngày.
Louis cũng không quên giới thiệu thêm về chiếc máy nhạc tự chọn (Tell me about the jukebox.) và những câu đố với que diêm (Tell me about the matches.) cho Hyde. Anh có vẻ khá tự hào về câu đố mà mình đã dùng diêm thực hiện.
-Vậy chỉ có mình Dunning gặp anh ta? (So only Dunning saw him?)

Hyde quay trở lại chủ đề chính. Louis khẳng địmh lại 1 lần nữa và mời Hyde thêm 1 ly. Vừa lúc đó, Helen tới, chắc bà còn nhớ cái hẹn với Hyde nơi này. Bà chỉ có 1 mình, không gia đình và hy vọng sẽ có một phép lạ xảy ra. Đó cũng chính là lý do Helen muốn ở phòng 215, căn phòng ước nguyện.
-Bà cô độc bao lâu rồi? (How long have you been alone?)
-Lâu rồi, trước kia tôi từng có 1 người…
-Bà từng có gia đình? (You have a family once?)
-Quá khứ, nó….
Helen có vẻ không muốn nhắc lại câu chuyện trước kia của mình, bà khá buồn rầu. Hyde đổi sang vấn đề khác.
-Vậy điều ước của bà là gì? (What's your wish?)
-Ôi! Hãy cho tôi giữ chút bí mật chứ.
Thế rồi Helen rủ Hyde chơi một câu đố nhỏ do bà đặt ra trong khi chờ Louis chuẩn bị đồ uống. Hyde ma mãnh đòi Helen kể mình nghe về quá khứ nếu anh giải đúng. Helen đồng ý. Trò chơi khá đơn giản. Helen xếp 6 đồng xu thành hình thánh giá và yêu cầu Hyde di chuyển 1 đồng, làm sao cho ở mỗi hàng đều có 4 xu. Hyde giải trò này khá dễ dàng và tiếp tục với câu chuyện của Helen.

Ra là Helen đã từng đến đây (You stay here before?). Và trước khi mất một cánh của cửa sổ tâm hồm thì bà sống bằng nghề ảo thuật gia ở Las Vegas (You lived in Las Vegas?). Chỉ nói tới đó, Helen nhờ Louis đưa mình về phòng và để lại Hyde 1 mình trong bar.

Hyde dùng chút thời gian rảnh rỗi này để thăm thú những thứ mà Louis đã giới thiệu. Mấy câu đố này cũng khá quá chớ. Khi gần như đã chẳng còn gì làm nơi đây thì cửa bar lại bật mở. Người đẹp Iris bước vào và ngỏ ý mời Hyde uống một ly với mình.
-Thôi, cảm ơn. (No thanks.)
Hyde lịch sự từ chối.

9:20 – 9:40
Hyde quay lại chỗ góc cuối của bar và giải mấy câu đố về diêm. Vừa giải xong thì Summer bước vào. Hyde nói chuyện với nhà văn khá thân thiện và bỏ mặc người đẹp. Điều này có lẽ đã làm Iris phật lòng, cô ra đi ngay sau đó. Hành động đó của Iris đã khiến Summer chú ‎ý , anh thấy ở Iris có gì đó không ổn (What's not right?). Dường như nhà văn này đã thấy Iris ở đâu đó. Cuộc nói chuyện tiếp tục chuyển chủ đề sang Osterzone, Summer vô cùng bất ngờ khi chỉ trong khoảng thời gian 2 tiếng đồng hồ mà Hyde có thể nắm rõ về Osterzone và sự nghiệp của ông ta như vậy. Sự việc này cũng làm Summer chắc chắn thêm về những ảm giác của mình.
-Cảm giác gì cơ chứ? (What all makes sense?)
Hyde hơi bất ngờ trước những suy luận của Summer. Từ những cuộc chạm trán đến khả năng nắm bắt thông tin nhanh chóng của Hyde đã khiến nhà văn này đưa ra ý kiến rằng Hyde không phải là 1 nhân viên bán hàng bình thường. Nhưng kết luận cuối cùng của Summer lại trật lất.
-Anh biết gì về Iris? (How do you know Iris?)
Hyde chuyển đề tài 1 lần nữa để khỏi nghe Summer tiếp tục suy luận về mình. Tiếc thay, anh chàng chẳng nhớ thêm tí gì về Iris. Nói xong, đoạn Summer bỏ ra khỏi bar và biến mất. Hyde quay lại quầy mân mê ly rượu của mình cho đến khi Louis về thì cũng biến khỏi bar.

Rosa đang quét dọn phiá trước nhà ăn. Đúng như mọi lần, gặp bà béo ở đâu là sẽ có chuyện phiếm ở đó. Câu chuyện giữa Hyde và Rosa từ chuyện lau dọn sang chuyện Louis rồi lại nhảy qua chuyện quán bar. Nói đúng ra thì chính bà bép là một nguồn thông tin vô cùng hữu ích cho Hyde. Chẳng hạn như quán bar được xây dựng vào 10 năm trước trùng với lễ kỷ niệm 10 thành lập khách sạn (When was the anniversary?). Đó cũng là thời điểm vụ tai nạn bí ẩn xảy ra. (Tell me about the story.) Rosa có vẻ không tin vào lời đồn có ma này.
Hyde tiếp tục đi vào nhà ăn (restaurent) sau khi kết thúc thơì gian đàm thoại với Rosa. Nơi đây, không biết Dunning đã đứng từ bao giờ. Hyde lân la tiến lại gần và gạ hỏi về lịch sử của khách sạn. Không có gì mới mẻ, câu trả lời của Dunning giống vơí những gì Hyde đã biết. Khách sạn thành lập cách đây 20 năm (When was it built?) và giữ nguyên cái tên của mình từ đó đến giờ. (Has the name changed?). Dunning không nói nhiều về quá khứ của mình. Ông chỉ lướt qua nó một cách sơ sài khi nói về dự định kinh doanh khách sạn của mình từ đâu (When did you take over?); hay không vui khi người khác hỏi đến công việc trước kia (What did you do before?). Thậm chí câu trả lời của Dunning nghe còn có vẻ khó tin rằng mình làm công việc giấy tờ và tích đủ tiền mua khách sạn (How'd you get this place?).
Không thể hỏi thêm về việc trước kia của Dunning, Hyde quay lại với hiện tại và hỏi xem ông ta ngắm gì mà chăm chú thế (What were you looking at?). Đó là một bức tranh như bao bức tranh khác trong khách sạn.

Hyde nối bước theo Dunning ra khỏi phòng ăn. Anh gặp Rosa một lần nữa nơi hành lang. Bà bếp vô cùng mừng rỡ khi gặp Hyde.
-Cái gì hòan hảo chứ? (What's perfect?)
Khác với lần xin chữ ký trước kia. Lần này Rosa biến Hyde trở thành một anh bồi với lời hứa 1 bữa sáng miễn phí. Chẳng là Helen muốn có nhãn chai rượu mà bà và một ai đó đi cùng bà 10 năm trước đã từng dùng ở đây. Điều này đã gây chú ý cho Hyde.
-Helen đi cùng ai, bà biết không? (Who did Helen come here with?)
Rosa không biết rõ về người đó nhưng bà đóan đó là con trai của Helen. Đó là linh cảm của Rosa, bà cảm thấy helen giống mình.
-Bà ấy giống cô sao? (She's just like you?)
Qua câu nói Rosa để lộ rằng mình có con trai và giống như Helen bà phải sống xa nó.
-Con trai bà ra sao? (What's your son like?)
Bà bếp với vẻ mặt thóang buồn kể lại câu chuyện của con mình. Một người có thể nói là thành công, làm việc ở Wall Street. Nhưng cậu ấy và Rosa không hiểu nhau lắm. Cậu từng yêu cầu Rosa nghỉ việc và sống cùng mình nhưng bà đã từ chối.

Quay lại với chủ đề chính. Khổ thân cho Hyde là Rosa không thể nhớ Helen đã dùng chai rượu nào và tối nay đã có tới 3 người gọi rượu. Đó là Helen, Iris và Summer. Vì vậy việc của Hyde bây giờ còn phải thêm phần tìm hiểu thêm về chai rượu của Helen.

9:40 – 10:00
Quay trở lại nhà ăn, một chai đang nằm trên chiếc bàn gần đó. Một chai Rose. Hyde tiến vào nhà bếp (kitchen) để xem qua 2 chai rượu khác. Một chai nằm trên bàn đối diện với cánh cửa, bên trong chứ một thứ nước màu trắng trong suốt. Chai còn lại nằm phía bên trái tính từ khi vừa bước vào có lẽ là vang đỏ.

Tiếp đến là bước 2 của công việc. Hyde bước đến phòng 211 và 216 với cùng câu hỏi đối phương đã uống rượu gì (What wine did you drink?). Iris dùng Rose, Summer dùng vang trắng. Vậy thì chai vang đỏ chắc chắn là của Helen.

Hyde quay lại nhà bếp sau khi ghé qua phòng mình và mang theo chai xịt tan keo. Khi đã có chai vang đỏ trong tay, anh từ từ, cẩn thận xịt hết 1 lượt lên bề mặt nhãn rượu thứ hóa chất có trong thùng hàng của mình. Chiếc nhãn sau đó nhẹ nhàng tróc ra, nằm gọn trong bàn tay của Hyde.

Hyde gõ cửa phòng 212. Helen vui mừng nhận nhãn chai rượu từ tay anh. Bà cũng không quên mời Hyde vào phòng như một vị khách tới thăm nhà.
-Chuyện gì đã xảy ra 10 năm trước? (What happened back then?)
Câu hỏi đột nhiên đến với Hyde khi anh nghe Helen nói rằng anh khiến bà cảm giác như 10 năm trước. Helen trốn tránh câu hỏi của Hyde, bà chỉ nói đơn giản là hồi tưởng lại quá khứ. Hyde nhớ đến những lời mà Rosa đã nói với anh. Chàng bán hàng rong quyết định hỏi Helen về người mà bà đi cùng 10 năm trước.
-Thôi nào. Tôi chỉ tò mò thôi mà. (C'mon. I'm just curious.)
Hyde tiếp tục hối thúc Helen. Bà đã bắt đầu mở lòng về 10 năm trước đây. Helen ngỏanh mặt đi và khẽ rung lên khi được hỏi về chuyện gì đã xảy ra cho người con trai ấy sau ngày 2 người gặp mặt tại đây. Bà không có câu trả lời, không biết nơi đâu, chuyện gì đã xảy ra. (You don't know, do you?)
-Vậy người con trai ấy là ai? (Who was this person?)
-Bà quan tâm đến cậu ta lắm phải không? (You care about him?)
Helen thừa nhận và nghẹn ngào nói rằng mình đã phản bội người đó, người mà bà vô cùng yêu thương.(How did you betray him?) Bà bỏ mặc cậu con trai ấy. Sự việc càng lúc càng có vẻ đau khổ và phức tạp hơn khi giờ đây bà không làm cách nào để liên lạc với người ấy dù có nhớ thương đến mấy. (Why don't you contact him?, You miss him too much.)
Người bí ẩn đó chính là con trai duy nhất của Helen, Alan Parker. (Who is this mystery person?)
-Con bà thật sự tên là Alan? (Your son's name is Alan?)
Hyde vô cùng ngỡ ngàng khi cuộc trò chuyện lại đem đến cho anh sự bất ngờ này. Helen một lần nữa nói lại tên con mình và cũng kinh ngạc không kém khi Hyde nhắc tới cây bút mà bà đã trao cho Alan vào hôm đó. Hyde rời phòng Helen đi làm cái việc mà lương tâm anh mách bảo.

Nhanh như bay, Hyde phóng tới phòng 211 và lấy lại cây bút của Alan từ Summer mà không có bất cứ lời giải thích nào. Anh quay lại phòng 212, đưa cây bút ra cho Helen.
-Đây là bút của con trai bà? (It's your son's pen, huh?)
-Chính là nó. Tôi đã đưa cho Alan khi chúng tôi tái hợp 10 năm trước.
-Bà đã không ở bên con mình sao? (You had to reunited?)
Chính vậy, Helen đã bỏ mặc Alan một thời gian. Điều này đã và đang khiến bà cảm thấy tội lỗi và đau khổ. Trước sự khẩn thiết của Helen, Hyde kể lại cho bà tòan bộ câu chuyện, tòan bộ sự kiện liên quan đến Alan mà anh biết. Cũng như vậy, Helen giãi bày quá khứ và lòng mình với Hyde. Bà như trút được một gánh nặng bấy lâu.
 

AbraShiva

Bwahahaha
Thành viên BQT
Chapter 7: 10:00 – 11:00 tối

10:00 -10:20
Hyde ra khỏi phòng mình và quay lại bar tám chuyện với Louis. Cả bar chỉ có 2 người, sau khi chọn lọai rượu (Scotch hay martini đều được) cuộc nói chuyện trở nên sôi nổi hơn. Trong lúc nói Louis đã gọi đùa Hyde là một người chuyên phụ trách mục cho lời khuyên, ai cũng kể chuyện của mình cho "một gã như Hyde".
-Một gã như tôi? (A guy like me?)
-Đúng. Một người không chửi rủa, không tâng bốc hay phán xét câu chuyện. Một người cảm thông như vừa nhận được vài cú đấm và biết nó đau thế nào.
Louis tiếp tục, hiếm khi anh ta lại tâm lý đến vậy
-Tôi biết họ cảm thấy thế nào. Cứ thử nghĩ xem, ta đang ở giữa kỳ nghỉ, đêm thứ 6 cuối cùng của năm nay đúng không. Mọi người nhìn quanh và nhận ra mình đang lẻ loi, cô đơn trong một khách sạn nơi đồng không mông quạnh. Họ có thể làm gì, đi đâu dược đây? Tiếp đó là những bí mật, lo lắng...cứ trực chờ trào ra. Chính vì vậy mà mọi người cần một ai đó để nói chuyện. Hyde, anh có những bí mật đó và sẽ giữ nó trong tim mình.
-Có thể (I might)
Hyde ngồi xuống và thưởng thức cốc rượu Louis đã chuẩn bị xong. 2 người chuyển sang ôn lại quá khứ. Đó là khi cả hai còn ở Manhattan, Louis nhớ về câu chuyện Hyde đã kể với mình trong ngày ấy.
-Tôi đã kể cho cậu chuyện gì? (What story did I tell you?)
-Đừng giỡn chứ, cái lần thứ ba anh bắt tôi đó. Câu chuyện của anh đã thức tỉnh tôi.
-Tôi thực sự không nhớ. (I don't remember this)
-Thôi được, đây là gợi ý cuối cùng. Đó là về cha anh.
-Tôi kể cho cậu về cha mình? (I told you about my father?)
-Đúng vậy.
Thế rồi Louis hào hứng kể lại.
-Cha anh là một thiên tài mở két. Khi đó anh 10 tuổi, cha anh quyết định làm cú chót nhưng lại bị giết ngay khi đó. Khi nghe như vậy tôi rất muốn khóc. Sau đó anh còn kể là cha anh không hề muốn làm một tên trộm. Ông thích theo đuổi nghệ thuật, ông muốn làm một họa sĩ. Tôi vẫn nhớ những gì anh nói với tôi :" Đừng sai lầm như cha tôi đã sai lầm. Đừng sống gian dối." Anh còn khuyên tôi đừng phí công làm việc chăm chỉ mà hãy tìm thứ mình ao ước nhất. "Tìm nó, nắm lấy nó và không bao giờ để nó vuột mất". Những lời ấy đã cho tôi sức mạnh vượt qua những ngày đầu làm việc ở đây.
-Cậu tin câu chuyện tôi kể sao? (You believed my story?)
-Đương nhiên. Nó có thật mà.
-Ừ, nó là sự thật. (It's true)
-Còn bây giờ, Hyde, tôi sẽ cho anh xem cái đã khiến tôi chú ý suốt mấy ngày qua.
-Phụ nữ hả?
-Đó là điều đương nhiên. Nhưng không phải thứ tôi định nói với anh lúc này.
Louis nói rồi giơ cánh tay lên cho Hyde chiêm ngưỡng.
-Tôi không hiểu. (I don't get it)
Thì ra điều Louis muốn đề cập ở đây là Bowling. Và sau đó anh và Hyde đã có một cuộc hẹn đấu bowling tại bar lúc 11 giờ.
Một vị khách nữa ghé bar của Louis. Summer ngồi xuống cạnh Hyde. Anh quay sang bắt chuyện với nhà văn. Summer cũng đang có chuyện muốn thảo luận với Hyde.
-Ta nói về Alan nhé. (Talk about Alan.). Anh không biết anh ta giờ ở đâu sao?
-Thật đáng tiếc là hòan tòan không. Nhưng tôi đã có một kế họach. Ngày mai, khi tôi rời khỏi khách sạn này, tôi sẽ kể lại tòan bộ câu chuyện của mình cho giới truyền thông và nhờ họ giúp đỡ trong việc tìm kiếm Alan.
-Tôi không có ý định sẽ tiết lộ bí mật của anh. Anh đừng qua lo lắng.
-Không ư?
-Ừ. Nhưng tôi đã nói với một người.
-Tôi có thể hỏi đó là ai không?
Hyde cho Summer biết việc anh trả lại cây bút cho helen (Tell him the truth). Ngay lúc đó Louis xen ngang để đưa rượu tới. Summer vẫn chưa nói được gì nhiều trước câu chuyện của Hyde.
-Vậy anh định nói với tôi việc gì? (What do you want to talk about?)
-Ah, là chuyện về Iris. Cô ta cực kỳ giống nữ diễn viên Cecily Lee. Người có hình trên bìa tạp chí Va-voom tháng này.
-Cecily Lee là ai? (Who is Cecily Lee?)
Thế là Summer tuôn cho Hyde một tràng tiểu sử về sự nghiệp của Cecily Lee. Ông nhà văn này cũng quan tâm đến người đẹp quá chứ.
Hyde rời khỏi bar và bắt gặp Melissa đang quanh quẩn phía ngòai hành lang, gần nhà ăn. Cha cô nhóc lại biến mất và Melissa đang tìm anh ta. Khi Hyde nói Kevin không có trong bar và nhắc đến sao thì Melissa nhớ đến Giáng Sinh. Cô nhóc hồn nhiên hỏi Hyde có nhận được quà trong đêm Nôen không.
-Trông tôi giống những người được nhận quà lắm à? (I'm not a presents guy.)
-Không. Nhưng như thế thì thật buồn.
-người lớn thì không cần nhận quà đâu nhóc. Vậy em có được tặng không?
Melissa lắc đầu một cách buồn bã. Hyde cố chữa cháy.
-Nhưng anh nghĩ em cũng có trang trí cây thông phải không.
Một lần nữa Melissa sử dụng cái lắc đầu của em.
-Cha em thật là ngốc.
-Này, bình tĩnh chứ. (Hey, calm down)Cha em có rất nhiều việc và rất mệt mỏi. Hãy chờ nhé, ông ta sẽ về ngay.
Hyde lấy con búp bê Pinkie Rabbit đưa cho Melissa để tạm thời xoa dịu nỗi buồn của em lúc này.

10:20 -10:40
Hyde từ từ bước ra hành lang chính và gặp Rosa ở đó. Bà bếp vẫn chăm chỉ lau dọn.
-Bà có thấy Melissa đi ngang qua đây không.
-Có. Cô bé mới lên tầng 2. Anh hỏi có chuyện gì không? Cô bé trong buồn lắm.
-Nhóc ấy nhớ mẹ đấy. (She misses her mom) Bà ấy đã bỏ đi lâu rồi.
-Thật tội nghiệp. Ah, có điều lạ lắm. Lúc nãy Melissa còn hỏi tôi khách sạn có cây thông không. Khi tôi nói nó đã bị dẹp đi rồi thì trong cô bé buồn hết sức.
-Tại nhóc đó chưa bao giơ có một cây thông bà ạ. (She didn't get one.) Cả quà đêm Noen cũng không nốt.
-Chết thật. Sao lại có thể như vậy chứ. Đáng thương làm sao. Ah, Hyde này, cây thông với đồ trang trí được cất dưới phòng chứa đồ đấy.

Hyde lờ mờ nhận ra ý đồ của Rosa khi nói với anh vị trí của cây thông. Nhưng biết làm sao bây giờ, thôi đành làm theo lời gợi ý của bà bếp vậy. Thế là Hyde mò tới phòng chứa đồ (Storage room). Nó nằm ngay bên cạnh phòng của Rosa. Tiến thẳng vào trong, Hyde đối mặt với một đống thùng cạc tông chắn đường. Anh ngao ngán dời từng cái qua bên cạnh tới khi tìm thấy cây thông mà Rosa nói.

Cửa mở và Melissa tiến vào. Rosa đã bảo em xuống đây. Cô nhóc rất mừng khi thấy cây thông và đề nghị Hyde cùng trang trí với mình. Tốt thôi, tại sao không nhỉ. Việc trang trí diễn ra khá dễ dàng bởi chỗ nào cần treo đồ màu nào đều đã được đánh dấu bằng màu tương ứng. Hyde chỉ việc chọn đồ trang trí cùng màu rồi treo lên. Cây thông làm xong, Melissa vô cùng hạnh phúc. Cô bé còn hạnh phúc hơn khi có thêm những vị khách khác đến chia vui. Đó là Mila và Louis. Mila cũng được Rosa bảo qua đây, còn Louis thì bay ngay tới khi biết có Mila ở chỗ này.

Sau những giây phút vui vẻ và vài câu nói với Hyde, Melissa lăn ra ngủ. Hyde kêu Louis đem cô bé về phòng. Khi chỉ còn lại anh và Mila thì Hyde quyết định hòan tất lần nói chuyện còn dang dở lúc trước.

Mạo đầu Hyde hỏi về cơn sốt và Mila đã làm gì để mừng Giáng Sinh. Mila vẫn vậy, không thể nói nên việc dùng đến cuốn sổ của Hyde là hết sức cần thiết. Qua đó Hyde được biết, Mila cũng không có Giáng Sinh. Cô không biết cha mình giờ ở đâu, chỉ nhớ là ông từng sống ở Santa Monica, nhà triển lãm May. Hyde chỉ kịp hỏi tới đó thì Rosa tiến vào đưa Mila về nghỉ.

Trước khi ra khỏi khu vực tiệc tùng, Hyde không quên liếc qua chiếc tủ ở góc phòng, gần cửa. Anh lấy được trong đó chiếc đèn soi mờ (black light), thường dùng soi các hình in chìm.

Khi bước ra hành lang, bất chợt Hyde có cảm giác như cửa phòng Dunning đang mở. Không chần chờ, anh tiến vào trong xem xét. Mọi thứ đều bình thường, chỉ có bức ảnh cuối phòng, đối diện với cửa ra hành lang là làm Hyde chú ý hơn cả. Đây có thể là ai nhỉ. Vừa lúc đó, Dunning bước vào. Hyde cứng người nhưng vẫn cố đối đáp hóm hỉnh trước câu hỏi của ông chủ khách sạn. Thật may mắn và kỳ lạ, Dunning để Hyde ra đi mà không có bất cứ lời trách móc nào. Đúng là giây phút đứng tim.

10:40 – 11:00
Đang lững thững chưa biết đi đâu thì chân Hyde đưa anh đến đại sảnh khách sạn. Anh bất ngờ gặp bác sĩ phẫu thuật tại đó. Kevin đang say bí tỉ. Hyde cố gắng báo cho anh ta biết là Melissa đang đợi nhưng hòan tòan vô dụng. Kevin không hề tin, anh luôn nghĩ Melissa ghét mình. Anh ta không muốn nói chuyện với ai nên đi ra chỗ bàn tiếp tân và cố gắng xua đuổi Hyde. Thật xui xẻo là Kevin không biết Hyde dai đến mức nào.
-Anh ổn không vậy? (You OK?)
-Ngay l..úc nà....y đ..ây th... không.
-Anh đã uống với ai vậy? (who were you drinking with?)
- kho...ông phảiii việ..c của an..h.
Dai cũng có mức độ, Hyde không chịu nổi khi nói chuyện với một tên say nữa. Thay vì tiếp tục dây dưa, Hyde đến thẳng bar, nơi anh sẽ dễ dàng biết ai đã uống cùng Kevin. Ôi! Lại là Iris xuất hiện trước mắt Hyde. Quả nhiên, đàn bà là nguồn gốc của mọi tội ác. Người phụ nữ đẹp rời bar ngay khi Hyde vào. Có vẻ cô đã thưởng thức xong ly rượu của mình.

Không để lãng phí quá nhiều thời gian, Hyde hỏi thẳng Louis.
-Ai mới uống ở đây vậy? (Who was drinking in here?)
-Iris và ba của Melissa. Có vẻ họ đang nói chuyện gì đó rất quan trọng. Kevin uống tệ lắm, anh ta ói như điên.
-Họ nói chuyện gì? (What were they talking about?)
-Tôi cũng chẳng rõ nữa, ai mà biết được họ nói gì. Nhưng Kevin có nói gì đó đến Nhà trưng bày May ở Santa Monica.
-Chính xác thì họ nói gì? (What about the gallery?)
-Xin lỗi anh hai, tiểu đệ chỉ nghe được có mỗi cái tên hà.
Biết không thể đòi hỏi thêm, Hyde chuyển sang hỏi Louis về tấm hình trong phòng Dunning. (Who's the girl in the photo?) Đáng tiếc, Louis còn chưa lần nào được vào phòng Dunning chứ đừng nói là biết về tấm ảnh. Hyde nói chuyện với Louis một lúc nữa về các mối nghi ngờ của mình rồi cũng rời bar.

Lúc này đây, Hyde muốn tìm hiểu rõ hơn về câu chuyện giữa Iris và Kevin. Anh quyết định bước lên phòng 216 tìm Iris vì biết có nói gì với Kevin lúc này cũng là vô ích. Anh hỏi thẳng Iris về phòng trưng bày May và nhận được câu trả lời cô có việc cần hợp tác với nơi đó. Kevin dường như biết về nó nên Iris muốn tìm hiểu thêm. Sau vài câu, Iris cũng không quên mời Hyde vào phòng. Lần này anh đồng ý.
-Anh biết không, khi trở lại phòng mình tôi cảm thấy có gì rất khác thường, kỳ lạ.
-Cái gì khác thường? (What's odd?)
-Đồ đạc của tôi biến mất rồi. Dường như ai đó đã đợi tôi ra khỏi phòng và đột nậhp vào đây.
-Không bị mất cái gì chứ? (Was anything stolen?)
-Có. Họ không hề lấy tiền. Thứ tôi bị mất là một phong bì nhỏ.
-Có gì trong đó vậy? (What was in the envelope?)
-Tôi không thể nói với anh được. Tôi đã hứa với người đã đưa nó cho mình.
-Vậy, ai đã đưa nó cho cô? (Who gave you the envelope?)
-Grace, đó là Grace.
-Ai là Grace? (Who is Grace?)
-Chỉ là một người bạn, thế thôi.
-Cô có thể nói rõ hơn về phòng trưng bày dược chứ? (What about the gallery?)
-Nó tên là Phòng trưng bày May.
-Sao cô biết nó. (How do you know it?)
-Một người bạn của tôi làm việc ở đó. Tất cả chỉ có thế.
-thôi được rồi, tôi sẽ quay lại khi tìm được cái gì đó.
Không thu họach được gì nhiều mà ngược lại Hyde còn nhận thêm việc vào mình. Anh nhìn thấy Kevin trên hành lang. Khi tiến lại gần thì bác sĩ phẫu thuật nói được mỗi từ tạm biệt là rõ nhất rồi chuồn mất.

Hyde quay lại bàn tiếp tân với quyết tâm nói chuyện với Kevin cho bằng được.
-Tôi thấy anh quanh quẩn gần phòng 216. Anh tìm Iris hả?
-Không phải việc của anh, Hyde.
-Anh tìm iris đúng chứ. Còn uống và nói chuyện với cô ấy nữa. (You two has business?)
-Thì sao? Có luật cấm tôi và Iris uống với nhau à? Anh không có quyền hỏi tôi đã nói gì. Biến đi.
-Tôi có lý do để hỏi. (I got reasons for asking) Một cô gái đang tìm kiếm cha mình. Ông ấy sở hữu Nhà trưng bày May, Santa Monica.
-Thật ư. À ...Vợ tôi đã từng làm ở đó. Nhưng tôi chưa từng gặp chủ sở hữu. Ôi...đau đầu quá, Hyde đừng hỏi tôi nữa.
-Vậy giờ nói về Iris nhé. (Talk about Iris) Anh chỉ mới gặp cô ấy lần đầu thôi phải không? (I believe you just met.)
-Đúng, đây là lần đầu tiên tôi gặp Iris. Nhưng cô ta nói mình biết Grace.
-Grace là ai? (Who's Grace?)
-Vợ tôi. Iris đã làm tôi bất ngờ vô cùng khi nhắc đến Grace. Tất cả là lỗi tại tôi, Grace đã bỏ đi vì tôi.
-Sao vợ anh lại bỏ đi? (Why did Grace leave?)
Kevin ậm ừ không muốn nói. Hyde đành chuyển sang cái khác. Anh vẫn còn nhiều thứ muốn hỏi về Nhà trưng bày May. (Talk about Gallery May)
-Anh chưa từng làm ở đó. (You never worked there) Vậy vợ anh làm ở đó từ lúc nào?
-Khỏang 7 năm trước. Chúng tôi gặp và cưới nhau. Cô ấy nghỉ vài năm để chăm sóc Melissa. Rồi cô ấy nhớ nghề và tìm được 1 công việc tại viện bảo tàng khi Melissa 2 tuổi. Mọi việc vẫn tốt đẹp tới lúc ấy.
Bằng cách này, Hyde lại lái được câu chuyện trở về Grace. (Talk about Grace)
-Có lẽ tôi đã đóan được điều gì xảy ra giữa 2 người. Là tại anh phải không? (It was you)
-Đúng, tất cả là do tôi.
-Anh đã làm gì? (How was it your fault?)
-Ahhhh......Urrrrrrr. Thật là đau đầu. Hyde.......thật sự anh muốn nghe chuyện của tôi chứ....

Lại một người nữa bày tỏ lòng mình với Hyde. Vị bác sĩ 2 năm trước đã để một bệnh nhân qua đời dù cố gắng hết sức. Trớ trêu thay, người nhà bệnh nhân đó đâm đơn kiện và họ đã thắng. Kevin buộc phải trả một khỏan tiền không lồ. Anh không biết làm thế nào để có thể xoay sở được số tiền ấy. Anh đề nghị Grace ly dị vì không muốn cô trả giá cho lỗi lầm của mình. Cô từ chối với câu nói:"Em sẽ không để mất gia đình mình." Thế rồi một ngày Grace đưa cho Kevin một lượng tiền lớn đủ để anh nộp phạt và bắt Kevin hứa rằng sẽ không hỏi gì về nó. Nhưng Kevin đã quên mất lời hứa của mình. Anh cứ hỏi mãi cô về nguồn gốc số tiền bởi nó quá lớn. Đương nhiên Grace không nói. Từ đó bầu không khí ngày càng căng thẳng, họ gây nhau về mọi chuyện. Một hôm Grace biến mất không dấu vết, dù Kevin tìm bất cứ đâu cũng không thấy. Cũng chính vì vậy mà Kevin luôn nghĩ mình có lỗi và u sầu suốt.

Hyde nhắc anh nhớ rằng vẫn còn một người rất yêu mình. Đó là Melissa. Có vẻ Kevin đã hiểu ra. Anh vội về phòng với con gái.
 

AbraShiva

Bwahahaha
Thành viên BQT
Chapter 8: 11:00 – 12:00 khuya

11:00 -11:20
Hyde có một cuộc trò chuyện điện thọai với Ed về sự bí ẩn của Mila trước khi ra khỏi phòng mình. Bất chợt một tiếng sập cửa vọng lại từ cuối hành lang, xung quanh không một bóng người. Hyde từ tốn bức lại nơi phát ra tiếng động lạ. Anh đóan đó chỉ có thể là phòng chứa đồ (Utility Closet). Nơi này hòan tòan không có ai, Hyde xem xét mọi thứ xung quanh và... Trong thùng rác ngay cạnh chiếc bồn rửa mặt anh tìm thấy một cuộn băng cát-sét và chiếc phong thư Iris đã đề cập tới.

Quay lại phòng tìm Iris thì không thấy bóng dáng người đẹp đâu cả, Hyde lưỡng thững bước xuống dưới sảnh. Kevin lại ra đứng ở bàn tiếp tân từ bao giờ. Khi được hỏi thì ra là kevin đang lấy lại sự tình táo trước khi về phòng. Không còn gì nơi đây, Hyde nhớ đến cái hẹn của mình với Louis và ra chỗ bar.

Louis rất hồ hởi khi thấy Hyde đến nhưng sau đó anh lại bị thất vọng ngay bởi Hyde.
-Louis, tôi cần mượn một cái máy cát-sét.
-Thât hả? Tôi có một cái. Quái, sao tối nay lắm người cần nó vậy.
-Mới có ai dùng nó hả? (Someone else wanted it?)
-Dunning. Mới chỉ lúc nãy thôi, ông ta nói muốn nghe nhạc. Thôi được rồi. Cứ vào phòng tôi mà xài.

Hyde ngay lập tức tới phòng Louis để nghe cuộn băng mình mới tìm được. Chiếc máy cát-sét đặt ngay cạnh giường của Louis. Chỉ có một vấn đề là cuộn băng chưa được quấn lại. Hyde chợt nảy ra một ý, anh lấy chiếc bút mực trên chiếc bàn gần đó và bắt đầu quấn cuộn băng. Tiếc thay, việc này không ích gì vì cây bút quá tròn, không đủ độ bám để quay. Chàng thám tử cố gắng suy nghĩ và nhớ là mình có một cây bút chì, có lẽ sẽ có ích. Hyde quay lại phòng 215, mở valy là lấy theo cây bút chì.

Giờ thì anh đã có thể quay cuộn băng một cách dễ dàng. Hyde cẩn thận nghe cuộn băng từ từ, anh không dám tua nhanh vì có vẻ chiếc máy sắp hỏng đến nơi. Mặt A chẳng có gì ngòai nhạc, còn mặt B thì dường như là một cuộc đối thọai nhưng chẳng thể nào nghe rõ.

Louis về phòng, Hyde mở lại 1 lần nữa cho Louis nghe. Vẫn chẳng có gì khá hơn. Thất vọng, Hyde rời khỏi đó và quyết định lên tìm Iris.

Cửa phòng 216 mở sau khi Hyde thông báo là tìm được đồ của Iris. Hyde hỏi luôn.
-Sao cô lại có cuộn băng này? (Why did you have the tape?)
-Tôi thật không hiểu anh nói cái gì.
-Nó được ghi âm lén.
-Anh đã nghe nó ư. Sao anh dám... Mà chắc gì anh đã tìm được, anh chỉ nói thế thôi.
Hyde đưa cuôn băng và chiếc phong bì cho Iris xem. Thái độ của Iris đã đổi khác, cô mời Hyde vào phòng để dễ nói chuyện hơn.
-Nói cho tôi biết đi Iris, Ai nói trong cuộn băng này vậy?
-Tôi hòan tòan không biết. Grace gửi nó cho tôi và kêu tôi mang đến đây.
-Tại sao lại đem đến đây? (Why bring it here?)
-Grace nói là đợi cô ấy liên lạc. Nếu qua Noen mà không thấy thì đem đến khách sạn này. Tôi chỉ biết có vậy.
-Cô với rất thân. Vậy chắc cô biết mọi chuyện về cô ấy, nên cô mới uống cùng Kevin, chồng Grace phải không?
-Chồng...chồng cô ấy sao?
-Cô không biết à? (You didn't know?)
-Vậy...còn cô bé ở chỗ nhà ăn là..
-Con cô ấy.
-Giờ thì tôi đã hiểu tại sao nó có con búp bê đó.
-Nói về kế họach của Grace nhé. (Let's talk about the plan) Sao Grace lại yêu cầu cô làm điều đó nhỉ? Có lẽ cuộn băng là một sự bảo đảm. (The tape is insurance) Cô ấy cần đưa nó cho ai đó có tếh lực mạnh. Vậy ai là người sẽ nhận cuộn băng? (Who gets the tape?)
-Tôi không biết. Khi tôi cố hỏi Grace thì cô ấy chỉ nói đó là người đã vẽ nên thiên thần. Tôi hòan tòan không hiểu.
-Thiên thần!
-Thôi, chúng ta chuyển sang chuyển khác nhé. Vừa nãy cô có nhắc đến con búp bê mà Melissa cầm. (Let's talk about the doll) Cô nhận ra nó à? (You regconized it.) Vậy Grace là người đã làm nó?
-Tôi không biết là cô ấy đã làm nó. Bởi vậy nó mới giống của chúng tôi đến thế.
-Cô có một con giống vậy? (You had that doll?)
-Tôi mới thóang thấy qua nó. Nhưng có vẻ nó rất giống với con hồi nhỏ mà tôi với Grace có.
-Giờ câu chuyện của chúng ta lại chuyển sang Grace rồi. (Let's talk about Grace) Tôi nghĩ mình biết sao cô lại tìm cô ấy. Vì cô ấy biến mất. (It's because she vanished.)
-Đúng. Tôi nghĩ cô ấy đã kết hôn và hạnh phúc. Không có lý do nào để biến mất như vậy.
-Hãy hỏi Kevin, Grace đã dùng 1 số tiền lớn để cứu Kvin ra khỏi 1 vụ kiện rắc rối có thể khiến anh ta mất mọi thứ. Nhưng ở đâu mà Grace có số tiền khổng lồ đó. (Where did Grace get the money?)
-Tôi không hề biết về điều đó. Hyde tôi sẽ nói với anh một sự thật. Tôi chính là em gái của Grace.
-Thật ư.
-Mẹ chúng tôi là một người phụ nữ đẹp, tốt bụng nhưng lại quá yếu đuối và lệ thuộc. Bà dễ dàng yêu người khác nên đã chọn nhầm người đàn ông của mình. Cuộc sống của chúng tôi là ngững tháng ngày chạy trốn. Mỗi nơi chúng tôi đến, bà có một người mới. Tôi với Grace cũng không hẳn là chị em ruột. Năm 1960, mẹ tôi bị tai nạn máy bay, tôi và Grace được bồi thường một khỏan tiền lớn nhưng hắn đã cướp tất cả. Chúng tôi bị tống vào trại mồ côi và mất liên lạc từ đó. Năm 15 tuổi tôi bỏ nhà cha mẹ nuôi và sống bằng việc làm ở những khách sạn trên đường cao tốc. 5 năm sau Grace bước vào đời tôi một lần nữa. Chị ấy đã học Cao đẳng, làm việc ở Nhà trưng bày May và đính hôn với một bác sĩ. Một lần nữa tôi chạy trốn vì xấu hổ. Từ đó tôi quyết làm lại đời mình và đi theo con đường diễn xuất. Một hôm vào 2 năm trước Grace tìm ra tôi, chị ấy cần tiền. Nhưng tôi không thể giúp, tôi đã từ chối. Trông chị ấy lúc đó buồn lắm.

Iris tiếp tục :
-Lá thư và cuộn băng đến sau đó khỏang 1 năm rưỡi. Tôi vẫn nhớ như in những dòng trong đó. "Iris, gia đình chị cần tiền hơn lúc nào hết. Và chị đã làm một việc khủng khiếp. Nếu em không nhận được gì từ chị cho tới Giáng Sinh, em hãy giúp chị một việc. Hãy đem cuộn băng này đến khách sạn Dusk." Lá thư còn nói tôi phải đưa cho người đã vẽ nên thiên thần. Chính vì vậy, tôi ở đây.

Iris thực sự muốn tìm lại chị gái mình, cô cũng đang cô đơn trong Giáng Sinh năm nay. Hyde rời phòng 216 với lời động viên rằng sẽ có thể tìm ra Grace bời người vẽ thiên thần có lẽ đang ở trong khách sạn này.

11:20 -11:40
Trở lại phòng Louis, Hyde tóm lược câu chuyện và mối liên hệ giữa 3 người Grace, Kevin, Iris cho chàng trai trẻ nghe. Anh cũng không quên nhờ Louis giúp mình xem thử ai đã ở khách sạn khỏang 2 năm trước. Vì đó rất có thể là Grace. Louis hồ hởi nhận lời đột nhập vào phòng Dunning dùm Hyde nhưng anh chàng vẫn không quên cái hẹn Bowling với Hyde.

Trò chơi diễn ra rất vui vẻ. Chỉ có lần cuối, dưới áp lực điểm số Louis đả làm một cú tông khá mạnh vào chậu cây của Dunning. Điều họ tìm thấy còn thú vị hơn cả môn bowling. Một chiếc chìa khóa cũ kỹ nằm trong đống đổ vỗ của chậu cây cảnh. Hyde cẩn tậhn cất chiếc chìa khóa vào người. Trận đấu xem như kết thúc.

Ngay khi đó, Hai anh chàng ham vui phải chịu "cơn thịnh nộ" của Rosa vì làm lọan ở đây. Có lẽ một phần lý do khiến Rosa lo lắng hơn bình thường là bà đã để lạc mất Mila. Và bây giờ chúng ta có 3 người lo lắng. Sau khi Rosa biến mất, Hyde bàn với Louis về việc tìm Mila. Louis sẽ lo tầng một, Hyde kiếm ở tầng 2. Anh cũng đưa cho Louis giữ chiếc chìa khóa mới tìm thấy sau khi suy nghĩ kỹ.

Hyde tiến ra sân thượng, Mila đã ở đó từ bao giờ. Sau khi thông báo tình hình Rosa, Hyde đưa cho Mila cuốn sổ mình. Thì ra Rosa đã hỏi Mila là cô đang tìm ai phải không. Điều lạ lùng hơn nữa là Rosa còn nói mình biết cha của Mila.

11:40 -12:00
Hyde hộ tống Mila về phòng Rosa và đề nghị được nói chuyện với baÌ bếp. Rosa kêu anh chờ ở phòng sau để bà cho Mila uống trà đã. Trong căn buống phía trong, Hyde để ý thấy bức hình Rosa chụp chung với một người đàn ông cạnh giường và 2 bức ảnh gia đình treo trên tường.

Khi anh toan quay ra thì bà bếp bước vào và sẵn sàng cho câu chuyện. Hyde hỏi qua về những bức hình anh đã xem lúc nãy. Rosa nhận tất cả đó là ảnh của mình, kể cả bức chụp cô dâu. Hyde hơi sốc vì không ngờ trước đây Rosa cũng khá đẹp. Sẵn tiện, bà bếp kể cho Hyde nghe 1 phần về cuộc hôn nhân của mình. Bà cưới 1 thủy thủ, hai người chỉ thỉnh thỏang gặp nhau. Hyde không đào sâu chuyện cưới hỏi của Rosa nữa mà chuyển qua chuyện về Mila. Hyde kể lại chuyện trên sân thượng và hỏi Rosa đã nói gì với Mila nhưng Rosa chối là không nói với Mila cái gì.
-Thôi nào Rosa. Đừng nói dối tôi. (C'mon Rosa. Don't lie) Mila đã dùng quyển sổ của tôi để trò chuyện với tôi. Sao bà lại biết cô ấy tìm đang tìm người?
-Đó là vì tờ quảng cáo cũ – Rosa bắt đầu nói ra sự thật nhưng vẫn còn khá chần chừ.
-Tiếp đi Rosa. (Rosa ... Come on, now)
-Ôi! Thật sự là ... tôi không có giấu diếm điều gì đâu, Hyde. Tọi thực sự không biết về bố cô ấy.
-Bố cô ấy!
-Trời ơi! Cái miệng của tôi. Làm ơn đi Hyde, tôi đã hứa rồi.
-Vậy tôi sẽ hỏi về tờ quảng cáo. (Talk about the pamphlet) Tờ quảng cáo của Mila cầm khi tới đây. (Mila's brochure)
-Vâng. Chính là nó, tôi đã biết ngay khi nhìn thấy nó.
-Nó cho cô biết điều gì? (What did the pamphlet tell you?)
-Tôi chỉ nghĩ là nếu Mila mang theo tờ quảng bên mình nghĩa là cô ấy tìm ai đã từng ở đây, thế thôi.
Ngán ngẩm, Hyde trở lại vấn đề cha của Mila. (Talk about Mila's father.)
-Cô chắc phải biết điều gì đó. (You do know something)
-Chắc vậy, nếu Mila thật sự tìm cha mình thì có lẽ tôi nhớ vài điều.
-Cô nhớ gì? (What did you remember?)
-Xin lỗi. Dù anh có nói gì đi nữa thì tôi vẫn không thể nói. Tôi hứa rồi mà.
-Vậy nói về lời hứa của cô đi. (Talk about the promise) Có phải cô hứa với một người tôi biết đúng không? (Someone I know)
-Đúng, sự thực là thế. Tôi hứa với một người tin tưởng tôi. Tin tôi với bí mật của mình.
-Thế bí mật lớn của cô là gì? (So,what's your big secret?)
Đến lúc này, Rosa thực sự không còn biết là mình nên làm gì nữa. Hyde là một người mà Rosa tin tưởng nên bà đã đi đến quyết định nói cho Hyde biết sự thật, sau khi bắt anh hứa sẽ tìm cha cho Mila.

Rosa biết ngay khi nhìn thấy tờ quảng cáo của Mila do nó quá cũ. Bà từng thấy một kiểu giống vậy trong phòng Dunning. Ông ta mới làm chủ nơi này khỏang 5 năm nhưng mẫu quảng cáo thì có vẻ già hơn thế. Rosa đã hỏi Dunning về mẫu quảng cáo bà thấy trong phòng ông. Ông kể gia đình mình từng đến ở đây. Đó là lý do ông có tờ bướm kiểu cũ. Rosa từ đó suy luận Mila chắc phải tìm ai đó lúc trước đã từng ở đây. Dunning cũng kể với bà bếp là mình có một người con gái nhưng đã lâu không ở cùng. Chính là đứa bé trong bức ảnh Hyde đã thấy trong phòng Dunning. Chính vì vậy Rosa đinh ninh rằng Mila chính là cô bé đó.

Hyde giải thích cho Rosa rằng bà đã lầm vì cha Mila làm ở Santa Monica. Anh cũng hỏi bà bếp về những bức tranh thiên thần nhưng Rosa chỉ biết về tranh táo trong khách sạn.

Hyde trở về phòng mình để trả lời tin nhắn của Ed. Lần này, Ed đem đến cho anh khá nhiều thông tin hữu ích. Evans thừa kế Nhà trưng bày từ ông mình. Nhưng nó đã bất ngờ đóng cửa từ 7 năm trước trong khi đang ăn nên làm ra. Một điều lý thú khác là vợ Evans,Mary, mất trong vụ một tai nạn máy bay năm 1960, cùng năm mất của mẹ Iris.
 

AbraShiva

Bwahahaha
Thành viên BQT
Chapter 9: 12:00 – 2:00 khuya

12:00 – 12:20
Trong phòng mình, Hyde bất giác nhìn lên bức tranh táo mà Rosa đã đề cập. Theo Rosa cho biết thì có tất cả 5 bức trong khách sạn. Hyde tới gần xem thử bức tranh trong phòng mình thì phát hiện ở phía mép của bức tranh có một ký tự rất nhỏ, một chữ Y. Thật kỳ lạ, không biết những bức khác có như vậy không. Thế là một cuộc tìm kiếm tranh táo bắt đầu. Sau một lúc Hyde đã nắm được thêm ba ký tự nữa là E, N,N từ một bức ở hốc tường trang trí tầng 2, một trong phòng 217 Bradley đã từng ở, và một ở cuối hành lang tầng 1. Nhưng tìm mãi vẫn không thấy bức thứ 5 ở đâu.

Đang lúc tìm tranh, Hyde bước ra phía sảnh thì gặp Louis. Hyde bị trách là đã không nói gì về việc đã tìm thấy Mila, làm Louis tốn biết bao nhiêu thời gian. Nhưng đó không phải là chuyện quan trong lúc này. Hyde nói với Louis những gì mình vừa thu thập được. Louis cũng mang đến 1 tin vui và 1 tin buồn cho cuộc điều tra của Hyde. Tin vui là về chiếc chìa khóa cũ (What's the old key for?) Có vẻ nó là chìa mở hầm chứa rượu của khách sạn. Còn tin là chuyện về Grace. (What's the story with Grace?) Khách sạn chỉ lưu danh sách khách trọ từ một năm trước.

Trước những thông tin ấy, Hyde và Louis quyết định sẽ thám hiểm hầm chứa rượu lúc khỏang 1:00 khuya trước khi Dunning xuất hiện và cắt đứt cuộc trò chuyện giữa họ.

12:20 – 12:40
Hyde gõ cửa phòng Rosa với ý định tìm hiểu rõ hơn về các bức tranh. Anh hỏi bà bếp về vị trí của chúng (Where's the apple painting?). Rosa lần lượt liệt kê lại nơi treo các bức tranh. Qua đó Hyde biết rằng bức mình chưa khám phá ra nằm ngay tầng 1, trong một căn phòng đặc biệt. Hyde xác định lại một lần nữa thông tin này (You have a special rom?) và được biết đó chính là phòng 111 ngay đại sảnh.

Sự việc càng suôn sẻ hơn khi Rosa đã chủ động giúp đỡ Hyde bằng cách đi "mượn tạm" chìa khóa của Dunning và đợi anh ở đó. Hyde dẫn theo Mila rời phòng và sử dụng cầu thang nội bộ gần đó để đi lên tầng 2 rồi vòng lại xuống trước phòng 111 bằng lối kia. Sở dĩ phải mất công như vậy bởi dường như Dunning đang chờ sẵn ngòai kia , Hyde sẽ bị tóm nếu đường hòang đi ra từ chỗ dành cho nhân viên.

Cả 3 người giờ đã ở trong phòng 111, Hyde nhanh chóng đi vào phía trong để xem xét bức tranh cuối cùng. Anh dễ dàng nhận thấy nó treo ngay phía trên chiếc giường như trong những căn phòng khác. "J" chính là ký tự cuối cùng mà Hyde tìm thấy nơi bức tranh này. Anh đã thu thập đủ 5 ký tự và giờ là lúc giải mã bí ẩn này. Hyde đang loay hoay không biết sắp xếp như thế nào thì anh nhớ đến số lượng táo trong mỗi bức tranh là khác nhau. Tại sao không sắp các cữ theo thứ tự đó nhỉ. Từ ít đến nhiều và có vẻ Hyde đã tìm được lời giải: "JENNY". Đó chẳng phải là cái tên Hyde đã thấy trên tấm thiệp sinh nhật ở phòng Dunning sao?

Mila đổ sụp trên sàn nhà ngay khi Hyde vừa quay ra. Rosa thì kinh hãi đến nỗi chẳng còn biết phải làm gì, tất cả giờ đây chỉ trông chờ vào Hyde. Cứu người là quan trọng nhất, Hyde nhanh chóng sử dụng phương pháp hô hấp nhân tạo, hà hơi thổi ngạt cho Mila. (Chỗ này bạn chỉ cần gấp DS lại rồi mở ra như đã làm với bức tranh của Melissa hoặc chọn con đường khác là dùng sty;us liên tục chạm vào mặt Mila. Theo ý kiến cá nhân thì tui thích cách đầu hơn...lãng mạn mà ^^) Cô gái nhỏ bé từ từ mở mắt và đáng kinh ngạc hơn là Mila đã nói được dù còn rất hạn chế. Mila nhớ lại điều gì đó về Jenny.

Mila đã bình tĩnh trở lại và đủ tỉnh táo để trả lời vài câu hỏi của Hyde.
-Em nhớ được điều gì? (What did you remember?)
-Em ... chơi với Jenny ... phòng này ... em ... chờ ba.
-Jenny là ai vậy? (Who's Jenny?)
-... Cô bé ... bạn em gặp ở đây ... ba bảo ... chờ ... với Jenny ... nhưng ... nhưng ... bạn ấy ... bạn ấy ...
-Có người dẫn bạn ấy đi phải không? Ai vậy?
-Một ... một chú ... lạ... đáng sợ...sợ...
-Ba em đâu? (Where's your father?)
-Em không biết ... nhà trưng bày...mất...ba ...em...đến đây............em ...tìm....lâu rồi....từ khi....tỉnh dậy....
-Em tỉnh lúc nào? (When did you get up?)
-Không biết ... em ngủ ... lâu ... họ nói ... em tự tỉnh...
-Giống như lúc nãy? (What do you mean, "like that time"?)
-Mọi thứ ... tối ...lúc em đợi ba ... chín tuổi...
-bây giờ em mấy tuổi Mila?
-Mười chín ... họ nói ...em... ở đó...lâu....
-Em đã ở đâu cơ? (Over there? Where's that?)
-...Bệnh viện Robbins...em dậy...đợi ba...không tới...lâu...em....tìm....
-Sao em lại không nói được? (why couldn't you speak?)
-...Em...sợ...Jenny khóc...cứu tớ...em...sợ....

Rosa dìu Mila về phòng nghỉ ngơi, Hyde cũng rời khỏi phòng 111 ngay sau đó. Anh gặp Kevin, vĩ bác sĩ phẫu thuật đã nhận ra sai lầm của mình, nhưng lúc này anh muốn nói với Hyde không phải về chuyện đó. Kevin thắc mắc về Mila khi nhìn thấy Hyde bước ra cùng cô. Hyde cũng ngạc nhiên không kém, anh hỏi ngược Kevin.
-Anh biết Mila? (You knew about Mila?)
-Chỉ là ... khi nghe tên cô ấy, Mila Evans, tôi chợt nhớ vài điều.
-Anh biết những gì? (How do you know Mila?)
-À, cô ấy là một bệnh nhân chỗ tôi làm, bệnh viện Robbins.
-Sao cô ấy phải vào viện vậy? (Why was she in the hospital?)
-Một trường hợp kỳ lạ,. Không thấy dấu hiệu tổn thương nhưng cô ấy cứ nằm đó 10 năm không chút hy vọng. Thế rồi đột nhiên nửa năm trước cô ấy tỉnh lại. Chúng tôi gọi đó là sự kỳ diệu. Nhưng bệnh viện không thể nào liên lạc được với gia đình Mila.
-Anh có biết gia đình Mila không? (Did you know her family?)
-Tôi nghe y tá kể về ba cô ấy. Ông ấy đến thăm đều đặn mỗi tháng một lần. Nhưng từ khi Mila tỉnh thì không hề thấy ông ấy nữa. À, có một người đến thăm Mila ngay khi cô ấy tỉnh. Tên là....Kyle Hyde. Không phải anh đấy chứ?
-Tất nhiên là không.
-Tôi cũng nghĩ vậy. Hãy chăm sóc cố ấy nhé.

Kevin kết thúc cuộc trò chuyện và biến mất. Vừa khi đó, chiếc máy nhắn tin của Hyde cũng cất tiếng.

12:40 – 2:00
Hyde trò chuyện với Ed qua điện thọai ở phòng mình. Thì ra chủ sở hữu trước đây của khách sạn Dusk là Robert Evans. Ông mua nó 10 năm trước rồi bán nó lại cho Dunning với giá hời 3 năm sau đó. Sự việc ngày càng rối rắm với đủ các mối quan hệ lằng nhằng giữa cácnhân vật. Cuộc điện thọai kết thúc do có tiếng gõ cửa vang lên.

Rosa tỏ ra vô cùng lo lắng đến gặp Hyde. Bà bếp đã khoe việc Mila nói được với Dunning. Ông chủ khách sạn muốn trò chuyện gì đó với Mila nên dẫn cô đi được một lúc rồi. Rosa không biết tìm đâu, bà gõ cửa phòng Dunning cũng không thấy nên chạy lên cầu cứu Hyde.

Hyde kiểm tra lại phòng Dunning trước. Anh gõ cửa thì gặp Louis, anh chàng cũng đã biết chuyện Mila bị dẫn đi. Hyde phân công Louis kiểm tra phòng chứa rượu khi anh xem xét phòng Dunning. Không có ai trong phòng. Hyde ngó quanh quẩn. Trên chiếc bàn cạnh kệ sách là tờ quảng cáo khách sạn cũ giống cái mà Mila cầm, bên dưới là một tờ báo cũ nát. Tờ báo được xuất bản từ 7 năm trước. Sao Dunning lại giữ nó, trên đó chỉ có một bài về Osterzone là đáng chú ý. Hyde lục chiếc ngăn kéo bên dưới thì phát hiện rất nhiều thiệp mừng sinh nhật. Tất cả đều đề địa chỉ là Jenny. Thật sự là sao đây?

Hyde đi qua nhà bếp, vào phòng chứa thực phẩm (pantry) để tiếp cận với cánh cửa dẫn xuống hầm rượu phía cuối phòng. Anh bất ngờ khi thấy Louis nằm sóng sòai dưới đất. Hyde chạy lại định xem chuyện gì đã xảy ra thì ... Hự... Ai đó đã giáng một cú vào sau đầu Hyde ... mọi thứ tối đen...
 

AbraShiva

Bwahahaha
Thành viên BQT
Chapter 10: 2:00 tới sáng

Hyde tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ nhờ những lời kêu gọi liên tục của Rosa. Louis cũng đã tỉnh từ lúc nào. Tiếc là chẳng ai trong số họ thấy thủ phạm. Qua một lúc trò chuyện, Hyde đã cập nhật cho Rosa và Louis một vài thông tin liên quan đến Mila. Sau đó anh quyết định khám phá hầm chứa rượu.

Hyde nhìn quanh, đối diện với cánh cửa có một chiếc kệ lớn với khá nhiều thùng rượu. Ở phía trên góc có một thùng chứa thiếu mất một chai. Hai chiếc kệ bên cạnh lại có 2 chai nhưng mỗi chai chỉ có một nửa. Lạ thật, nơi này cất rượu kiểu gì kỳ cục vậy? Hyde bèn đổ 2 chai rược vơi vào một để thành một chia đầy. Anh đặt nó lên chỗ trống trên chiếc thùng chứa ở chiế kệ đối diện thì ... một tiếng động lạ vang lên từ phía chiếc kệ. Hyde xem xét nó kỹ hơn, anh thử đẩy thì lập tức chiếc kệ dịch chuyển về bên trái và để lộ ra một lối đi bí mật.

Không ngần ngại Hyde quyết định xuống đó. Rosa và Louis cũng muốn theo nhưng bị Hyde ngăn lại để phong hờ có chuyện bất ngờ xảy ra. Hyde lần theo lối hẹp dẫn xuống tới một cánh cửa được khóa bằng một thanh ngang bắc qua. Anh nhanh chóng dời thanh chắn cửa và bước vào trong. Một căn phòng tối tăm. Phía cuối gian phòng là một chiếc kệ sách phủ khá nhiều bụi. Ở đây Hyde tìm thấy một cuốn sách nói về việc làm sao để dùng bút chì như một vật dẫn điện. Danh sách khách hàng trong đó tên Grace cũng được tìm thấy nơi chiếc kệ này. Vậy là đã rõ việc Grace có từng ở khách sạn này hay không. Nhưng đó chưa phải là tất cả, một quyển sách bụi bặm màu xanh còn đem lại nhiều ẩn số hơn. Ngay cái tựa "Osterzone, the Phantom painter" và tên tác giả "Robert Evans" đã thu hút Hyde. Trong lúc Hyde đang săn sóc quyển sách nhỏ thì có kẻ nào đó đã đóng cửa từ phía bên ngòai, giờ anh đã bị kẹt thật sự. Kinh nghiệm của một cảnh sát vẫn giữ cho Hyde bình tĩnh, anh tiếp tục điều tra quyển sách. Giữa những trang sách anh tìm thấy một tấm ảnh. Nó chắc là của Dunning, ông đang đứng với một bé gái có thể là Jenny. Phía sau bức ảnh là ghi chú "tháng 5 ngày 18, 1967".

Chiếc kệ đã không còn gì quý giá. Hyde quay ra cái bàn gần cánh cửa. Trên đó có một chiếc máy kỳ lạ. Hyde thử khởi động nó bằng nút bấm phía bên phải nhưng vô ích. Anh thử nhìn quanh, trên bàn còn có một mảnh giấy chắc được viết bàng lọai mực đặc biệt vì với mắt thường Hyde không thể đọc được gì cả. Anh nhớ tới cái đèn soi mờ mà mình tìm thấy hồi trang trí cây thông. Tuyệt vời, khi sử dụng nó Hyde đã có thể đọc được những gì ghi trên mảnh giấy. Đó là một con số, tuy không hiểu nó có ý nghĩa gì nhưng cứ để đấy đã. Hyde nhìn xuống phía dưới thì tìm thấy nguyên nhân khiến chiếc máy không họat động: phích cắm quá lỏng. Phải làm sao đây, có thể mẹo dùng bút chì dẫn điện sẽ giúp ích. Phía dưới còn có một chiếc búa nằm trong hộp dụng cụ. Hyde cũng cho luôn vào người để phòng thân. Anh quay lại lên trên chiếc bàn lục các ngăn kéo để tìm xem thứ gì có thể giúp mình. Không khí mỗi lúc một ít dần. Trong ngăn kéo phía bên trái là một chiếc hộp nhỏ được khóa bằng mã số. Lúc loay hoay giải mã, Hyde nhập đại con số "518" được anh rút ra từ ngày tháng ghi trên tấm hình mới tìm thấy. Thật may mắn. Mã số hòan tòan đúng. Hyde cầm trong tay bức thư được cất dấu mà Evans đã gửi cho Dunning. Tòan những câu khó hiểu, phía cuối còn có một lọat ký tự vô nghĩa. Có thể đó là một lọai mật mã. Ở những ngăn kéo khác Hyde tìm thấy một chiếc kéo cùn và một bì hồ sơ. Hay đấy, anh dùng cái kéo để mài cây bút chì của mình và hứng mạt chì trên giấy hồ sơ. Sau đó Hyde rút phích cắm ra và rắc mạt chì lên nó. Cắm trở lại vào nguồn điện, bây giờ chiếc máy kỳ lạ đã họat động ngon lành. Trên màn hình, Hyde nhập đúng theo thứ tự những ký tự ghi ở cuối thư của Evans. Vẫn có gì không ổn. Một ý nghĩa chợt đến, anh nhập con số mình tìm được trên mẩu giấy bên cạnh máy vào chiếc ô nhỏ bên trên nút Power. Khi đã đầy đủ cả hai dữ liệu thì kết quả Hyde thu được thât bất ngờ. Một bí mật khủng khiếp đã được tiết lộ trên màn hình: "Osterzon là... Dunning Smith".

Ngay lúc đó, anh nghe thấy tiếng Louis kê ngòai cửa. Thật tuyệt vời, chưa bao giờ Hyde yêu Louis đến vậy. Cuối cùng anh cũng thóat ra khỏi nơi đây với một bí mật lớn. Chỉ chút xíu nữa thôi là Hyde đã chết ngạt rồi. Trên đường ra họ nghe thấy tiếng gạch rơi và nhìn thấy vài viên còn lăn lóc chỗ góc đường hầm. Họ xem xét bức tường nơi đó, Hyde thử đánh vào tường bằng thân xác mình trước nhưng nó không xi nhê gì. Giờ thì anh đã có cây búa trong tay, cứ thế Hyde đập, bức tường rả dần và để lộ một cánh cửa.

Phía sau cánh cửa ấy là một phòng tranh mini. Ở đây có rất nhiều tranh và dường như ai đó đã vẽ ở nơi này trong một thời gian dài. Hyde hiểu rằng đó chính là Dunning, anh giải thích cho Louis mọi chuyện. Có một khung tranh chỉ có nền trắng khiến Hyde chú ý. Nếu là chưa vẽ gì thì tại sao lớp màu lót của tranh lại dầy đến như vậy. Anh lấy con dao pha màu ở chiếc bàn cuối phòng cạo nhẹ lên lớp nền của bức tranh. Lại một bất ngờ khác. Phía sau lớp màu lót ấy là bức "Thiên thần mở cửa" mất tích bấy lâu. Hyde đã dần hình dung được câu chuyện thật sự đã và đang diễn ra nơi này.

Anh cùng Louis ra khỏi phòng tranh của Dunning. Một lần nữa họ tìm thấy cửa bí mật trong đường hầm nhỏ bé này. Chiếc cửa thứ hai đối diện với căn phòng đã giam Hyde. Nó được ngụy trang trùng lắp với bức tường, chỉ duy nhất có một điểm sơ hở là nơi tiếp giáp giữa cánh cửa và bức tường không khớp. Thế nên mới tạo thành một đường kẻ lạ lùng trên tường. Dunning và Mila đã ở phía sau cánh cửa từ bao giờ. Đây chính là lúc phanh phui sự thật rồi.

Sau nhiều đấu tranh, Dunning cũng đã chịu nói chuyện. Ông nói mình dẫn Mila xuống đây vì đó là nơi cuối cùng ông và Evans, cha Mila, gặp nhau.
-Ông nói chuyện với ông ta ở đây sao? (You talk to him here)
-Đúng. Chúng tôi nói về Jenny.
-Tôi tìm thấy phòng bí mật chứa bức "Thiên thần mở cửa". Tôi nghĩ mình biết ai đem nó đến đây. Đó là Bradley, vị khách tên Kyle Hyde 6 tháng trước đây. (It was Bradley)
-Sao, sao anh biết.
-Ông và Evans đã bàn về chuyện gì? (What did you and Evans discuss?)
-Jenny bị bắt đi. Khi tôi hỏi tại sao thì ông ta trả lời là do tôi không vẽ nữa. Còn nói nếu tôi vẽ lại thì Jenny sẽ về...
-Tôi đóan được kẻ giật dây đằng sau việc này. Chính là Nile. (It was Nile.)
-Có lẽ là vậy. Evans cũng nói họ biết chuyện tôi là Osterzone và muốn tôi vẽ nữa. Nhưng tôi đã từ chối Evans. Tôi không vẽ tiếp.
-Sao ông lại ngừng vẽ? (Why'd you stop painting?)
-Tôi đã quá mệt mỏi. Mọi vinh quang và ca tụng đều dành cho Osterzone chứ không phải tôi. Osterzone càng nổi tiếng thì tôi càng trở thành một kẻ thua cuộc.
-Vậy Bradley đã nói gì với ông? (What did Bradley say?)
-Đêm anh ta ở đây, anh ấy mời tôi uống rượu và hỏi về Evans.
-Đương nhiên ông đã nói dối đúng không? (You lied.)
-Thông minh lắm. Tôi không thể nào nói thật với một người lạ. Lúc đó đột nhiên anh ta nhìn tôi và nói mình đang bị Nile truy đuổi vì đã biết bí mật của Evans.
-Đó là bí mật gì? (What is Evans' secret?)
-Evans làm việc cho Nile dưới cái tên Norman. Anh ta đã dính quá sâu với Nile.
-Evans có nói sẽ liên lạc với ông không? (Is Evans going to contact you?)
-Tôi cũng chẳng rõ nữa. Ông ta nói sẽ mang Jenny về, tôi chỉ cần đợi thôi nhưng tôi đã đợi rất lâu rồi.
-Evans không nói gì với ông chuyện của Mila sao? (He didn't say a thing.)
-Khi chúng tôi thấy Mila nằm trên sàn còn Jenny thì biến mất, Evans lập tức bế Mila tới bệnh viện còn tôi thì như một người điên đi tìm con gái mình khắp nơi. Sáng hôm sau tôi vào bệnh viện thì Evans chỉ nói là Mila không sao.
-Sao ông ấy lại không kể về Mila? (Why'd he keep Mila a secret?)
-Tôi không biết...

Dunning đã không còn gì phải dấu giếm, ông kể lại tòan bộ câu chuyện cho Hyde nghe. Đó là một chuyện buồn, gắn kết nhiều số phận đáng thương với nhau. Dunning cũng đưa cho Hyde một chiếc chìa khóa để mở chiếc hộp nhỏ màu đỏ.

Hyde trở lại phòng mình, báo cáo công việc với Ed qua điện thọai. Sau đó anh mở chiếc hộp đỏ ra xem bằng chìa khóa của Dunning. Một lá thư của Bradley viết cho anh. Bradley đã biết chắc chắn rằng Hyde sẽ tìm mình và sẽ tới đây. Ôi! Cộng sự. Một mảnh ghép nữa được thêm vào bức tranh rộng lớn. Có thể nó không hòan hảo nhưng trên đời có thứ gì hòan hảo chứ.

Đồng hồ đã điểm 8 giờ sáng, đã đến lúc phải trả phòng. Hyde lần lượt gặp từng người khách trong khách sạn để từ biệt. Dẫu sao giữa anh và họ cũng có nhiều kỷ niệm chỉ trong chưa đầy 24 tiếng đồng hồ vừa qua. Mọi người đều có dự định cho tương lai và sẽ cố gắng để sống có nghĩa hơn với những hy vọng mới. Jeff sẽ đầu thú làm lại cuộc đời. Summer sẽ cố gắng viết cuốn sách bán chạy nhất với nhân vật chính lấy hình mẫu từ Hyde. Helen sẽ ở Wish room lần tới với hy vọng chưa tắt về con trai mình. Iris sẽ tiếp tục làm việc và tin chắc rằng Grace sẽ lại xuất hiện trong đời cô, duới một mái nhà. Melissa và Kevin sẽ là một gia đình tuyệt vời. Louis có lẽ sẽ có một chuyến nghỉ ngơi ở bãi biển. Hyde cũng định đến gặp Mila nhưng khi bước tới cửa, anh nghe thấy tiếng Rosa và Mila trò chuyện. Rosa đang thuyết phục Mila ở lại. Có lẽ điều đó sẽ tốt cho Mila. Hyde quay đi ra bàn tiếp tân làm thủ tục và có cuộc trò chuyện cuối cùng với Dunning.

Khi anh buớc ra xe thì...
-Xin đợi em.
-...Mila.
-Anh...anh sẽ đi đâu? Em...em có thể đi cùng anh được không?
-Mila...
Hyde khẽ gật đầu, anh quá bất ngờ với quyết định của Mila và đây là điều bất ngờ tuyệt với nhất mà anh có đựơc khi ở khách sạn Dusk. Mila mỉm cười đáp lại cái gật đầu của Hyde. Nụ cười của cô như xóa tan mọi mệt nhọc, phiền não trong suốt những giờ qua. Giờ đây, trên đường cao tốc, một chiếc xe, hai mục đích, một tình yêu...

Cửa chính khách sạn Dusk lại bật mở. Rosa và Dunning vẫn đang làm việc như thưoờng lệ. Sắc mặt ông củ khách sạn biến đổi khi một người con gái bước vào. Vị khách lần này sẽ ở lại rất lâu đây. Đó là Jenny ...

HẾT
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.

Bình luận bằng Facebook

Pokémon Center

Pokémon Center Việt Nam

Cộng đồng Facebook của NintendoVN

Top