*** Vài dòng nhắn nhủ trước khi đọc:
Bài hướng dẫn này Abra muốn viết chi tiết một chút, và cũng bởi vì game giống như một cuốn sách nên Abra và Nobita! nghĩ nếu viết theo kiểu cũ (bạn phải làm như thế này, thế kia ... ) sẽ gây nhàm chán. Abra và Nobita! muốn viết sao cho giống giống một câu chuyện để ai lười đọc chữ trong game có thể nắm bắt sơ cái cốt game nên bản hướng dẫn không được ngắn gọn, cô đọng cho lắm. Nếu bạn không có thời gian thì hãy chỉ đọc những dòng in đậm mà thôi. Nó sẽ giúp bạn hòan thành game.
Một điều lưu ý khác là nhiều trường hợp không chỉ có 1 cách giải quyết tình huống trong game như Abra và Nobita! đã viết nên bạn cũng không nên băn khoăn khi thấy mình làm không giống.
Phát hành: Nintendo
phát triển: Cing
thể loại: Phiêu lưu giải đố
ESRB: Teen
**Cách điều khiển và ý nghĩa các biểu tượng: 99% là stylus
Để điều khiển nhân vật trong game bạn sẽ chủ yếu dùng bút. Di chuyển, nói chuyện, tìm kiếm ...
Góc dưới màn hình cảm ứng là các biểu tượng để bạn thực hiện các hành động trong game, các biểu tượng này sẽ sáng lên khi đến nơi có thể thực hiện hành động do biểu tượng đó đại diện (trừ biểu tượng hình quyển sách).
*Cánh cửa: Khi đến gần một cánh cửa hãy nhấn vào biểu tượng này, bạn sẽ thấy cánh cửa đó hiện lên màn hình cảm ứng. Việc sau đó thì tùy bạn, gõ cửa (chạm bút vào cánh cửa), hay mở cửa (chạm vào ổ khóa)...
*Người nói: nhìn là biết biểu tượng này sẽ sáng lên khi bước đến gần 1 nhân vật nào đó trong game, ta sẽ nói chuyện với người đó khi dùng biểu tượng này.
*Kính lúp: để dò xét đồ vật, đừng bỏ qua chỗ nào khi biểu tượng này sáng lên. Khi nhấn vào biểu tượng này, chỗ đó sẽ được phóng to lên dưới dạng 3D, bạn có thể tương tác với các đồ vật trong phạm vi đó.
-Hình quyển sổ đang mở: Chính là Memo để ghi chép. Cái này khá hay, bạn có thể dùng bút để ghi chú những gì thấy cần trong quá trình chơi game (nhưng chỉ có 3 trang thui). Hãy tận dụng chức năng này.
-Túi sách: chứa đồ dùng (chính là Items), quan trọng, bạn phải dùng nó thường xuyên để giải quyết các vấn đề trong game như lấy chìa khóa tra vào ổ... Rất dễ chỉ cần nhấn vào biểu tượng túi, lựa chọn vật muốn dùng, nhấn vào đó chọn "use". Sau đó chỉ bút vào nơi bạn muốn sử dụng vật đó (vd: ổ khóa). Nhớ là phải chỉ vị trí cho chính xác đấy, lệch thì phiền lắm.
-Thanh di chuyển: kéo thanh này tầm nhìn của bạn sẽ di chuyển qua lại để nhìn rõ các vật khác trong phạm vi.
*Quyển sổ: có khá nhiều mục trong cái này
Items: những vật dụng ta đang giữ trong người
Characters: giới thiệu nhân vật
Save/Load: cái này ai cũng biết. Hãy Save liên tục để tránh "bất đắc kỳ tử"
Memo: sổ ghi chép riêng của bạn. (đã nói ở trên)
Map: bản đồ (bạn cũng có thể nhấn vào tờ bản đồ nhỏ kẹp phía đầu quyển sổ (ko phại sổ riêng) để xem bản đồ khách sạn.
System: chỉnh sửa vài điều (thật ra chỉ có 2)
Phía dưới nữa hiển thị giờ trong game.
*Mũi tên vòng: khi xem xét hay làm gì đó bạn sẽ thấy biểu tượng này xuất hiện, chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ là thóat ra thui.
Đặc biệt khi nói chuyện với 1 người thì đôi lúc bạn sẽ thấy một hình tam giác màu vàng, có hình bàn tay ở trong. Hãy nhấn vào nó, bạn sẽ có cơ hội tìm hiểu sâu hơn những thông tin mà người kia đang nói.
Ngòai ra còn những ô hình chữ nhật có biểu tượng dấu hỏi. Khi các ô này xuất hiện trên màn hình cảm ứng, hãy nhấn vào nó để đặt câu hỏi cho người đối diện để có thêm thông tin.
-Hyde! Điện thọai!
-Sở cảnh sát 89, đây là Hyde.
Hyde lập tức ngồi thẳng người dậy với vẻ mặt nghiêm trọng: "cái quái gì vậy? Bradley ư?"
Trời đã gần như tối hẳn trên cầu cảng, tiếng của Hyde vang lên trong không gian tĩnh mịch: "Bradley! Tại sao?". Người đàn ông đứng phía đối diện từ từ quay người lại, bóng tối vẫn vây lấy những đường nét trên khuôn mặt anh ta. Đứng yên! – Hyde hét lớn với cây súng vẫn chĩa thẳng vào Bradley từ nãy. Một viên đạn đã được nhả ra và "M-Mila..." là những từ cuối cùng của Bradley trước khi cả thân xác anh bị dòng nuớc cuốn lấy, biến mất trong đêm đen.
... Hyde bừng tỉnh, cố hớp lấy một ngụm không khí: "chỉ là một giấc mơ...". Giấc mơ về quá khứ đó đã trở thành nỗi ám ảnh của anh...
Thứ sáu, 28 tháng 12 năm 1979,Nevada, xe của Kyle Hyde, một nhân viên bán hàng từng là cảnh sát, lao vùn vụt trên đường sau cuộc nói chuyện điện thọai với Ed, sếp của mình ở nơi kiếm cơm mới. Từ đằng xa, một bóng người đang độc hành trên con đường cao tốc vắng lặng. Một cô gái, một cô gái đẹp với ánh mắt kỳ lạ. Chiếc xe vượt vượt nhanh qua cái ngóai nhìn của người thiếu nữ nhưng vẫn đủ thời gian cho 2 ánh mắt gặp nhau. Cuối cùng cũng đến nơi. Hyde dừng xe, trước mặt anh là khách sạn Dusk , một nơi không lấy gì làm sang trọng. Đây chính là nơi anh phải tới để hòan thành công việc mà Ed đã giao. Sau 3 năm rời bỏ lực lượng, Hyde về làm cho Red Crown, một công ty bề ngòai thì bán hàng tận nhà nhưng sâu bên trong lại nhận tìm "những thứ ít muốn được tìm thấy". Anh vẫn giữ một mục đích là tìm thấy Bradley...
5:00 -5:10 chiều
Hyde đẩy cửa bước vào, sảnh lớn của khách sạn hòan tòan trống không. Anh lướt qua bộ sa-lông cùng đám ảnh treo tường phía góc trái và tiến đến bàn tiếp tân nơi cuối sảnh. Ở đây có chiếc tivi với lời nhắn chỉ họat động từ 7:00 đến 9:00 tối. Hyde sốt ruột nhấn chiếc chuông màu vàng nhỏ xíu 3 lần. Dunning xuất hiện từ cánh cửa phía sau và gọi tên Rosa với vẻ bực tức mà nói rằng đừng làm phiền ông ta khi đang xem thi đấu.
-Ông gọi tôi là Rosa hả? (Did you call me Rosa?)
Biết mình nhầm lẫn, Dunning Smith giải thích về cái tên Rosa của bà nhân viên phục vụ và giới thiệumình là chủ cái khách sạn này. Câu chuyện quay trở về mục đích chính là việc thuê phòng. Dunning khá thất vọng khi Hyde thẳng thừng từ chối phòng cao cấp mà ông đề nghị. Cuối cùng thì Hyde cũng nhận được mẫu đơn đăng ký cùng cây bút Dunning cho mượn. Anh nhanh chóng lấp đầy những khỏang trống trong tờ đơn. Khi phiếu đăng ký được chuyển lại thì vẻ ngạc nhiên thóang hiện lên trên khuôn mặt Dunning. Ông tỏ ra khá quen với cái tên Kyle Hyde.
-Có chuyện gì với ông vậy? (What's your problem?)
Trước câu hỏi của Hyde, Dunning kể là có 1 vị khách 6 tháng trước cũng thuê phòng này với cùng cái tên Kyle Hyde. Đọan Dunning đưa cho Hyde chìa khóa phòng 215. Trên chiếc móc khóa là số 215 cùng dòng chữ "Wish". Dunning nói đó là tên của căn phòng.Hyde tỏ ra chẳng thích thú gì với cách đặt tên từng phòng của nơi này. Theo anh nó thật tốn thời gian vô ích, những căn phòng chỉ cần số là đủ.
-Câu chuyện nào? (What story?)
Câu hỏi của Hyde vang lên khi Dunning đề cập đến khả năng kỳ lạ của căn phòng và nhắc đến một chuyện thực tế để chứng minh điều đó. Theo Dunning thì "Wish room" là căn phòng có thể biến mọi điều bạn thực sự mong muốn thành sự thật. Sau đó ông đưa cho Hyde bản đồ khách sạn và quyển sách giới thiệu nhỏ xíu cùng vài lời dặn về giờ họat động của nhà ăn (6 giờ chiều cho bữa tối và 7giờ 30 sáng cho điểm tâm), quán bar (9 giờ tối), làm thủ tục trả phòng (10 giờ sáng). Coi như xong phần đăng ký phòng, Hyde vẫn chưa rời đi bởi anh còn khá nhiều thứu cần hỏi:
- Ông sẽ không nói về điểu gì? (What won't you talk about?)
Dunning mô tả nhân dạng của vị khách đạ dùng tên Kyle Hyde trước đây. Kỳ lạ là anh ta khá giống Bradley, người Hyde đang bỏ công tìm kiếm.
-Phòng của tôi biến những điều ước thành sự thực? (My room grant wishes?)
Ông chủ khách sạn kể lại một câu chuyện xảy ra cách đây khá lâu có liên quan đến phòng 215, một người khách và điều ước của người đó.
-Tôi đang đợi một kiện hàng. (I'm waiting for a package.)
Vẫn chưa có cái gì được chuyện đến.Câu nói của Hyde làm Dunning nhớ lại một rắc rối trứớc đâyvà một câu hỏi mới nảy sinh trong đầu Hyde:
-Rắc rối gì vậy? (What was the trouble?)
Theo lời kể của Dunning trước đây cũng có một người đợi một kiện hàng và một trận đọ súng đã xảy ra, kết cục thì chắc ai cũng đóan được. Chính vì lẽ đó mà Dunning không chấp nhận cho cảnh sát ở trong khách sạn của mình.
Hyde rời khỏi bàn đăng ký và bước về phía lối đi qua phòng khác. Cánh cửa Chính của khách sạn lại bật mở. Một người phụ nữ đã chẳng còn gì gọi là trẻ trung bước vào. Mắt phải của bà bị che lại, trông giống như một hải tặc thời xưa. Người phụ nữ ngỏ ý muốn thuê một phòng, căn phòng bà chọn là "Wish room". Thật không may là Hyde đã vừa mới nhận phòng đó xong, người phụ nữ già đành chấp nhận lấy một phòng khác.
Hyde tiến vào sảnh tiếp theo. Ở cuối sảnh là phòng 101, bên tay phải là hành lang phải và văn phòng của Dunning, tất cà đều bị khóa. Ở đây cũng có một máy bán thức uống tự động. Hyde bước tiếp về phía trái để đi vào hành lang chính, anh tiến đến cầu thang dẫn lên tầng trên. Một cô bé đã ngồi chặn mất lối đi:
-Có chuyện gì vậy? (Is something wrong?)
-Sao em không nói với anh? (Why won't you tell me?)
Những câu hỏi được Hyde đưa ra chỉ nhận được sự trả lời qua loa, thậm chí có phần ngỗ ngược của cô bé. Hyde dừng lại một lúc để xem cô bé thực sự đang làm gì.
(Oh, give her a break.)
Cô ta đang chơi xếp hình, Hyde cảm thấy nó khá là đơn giản:
-Một trò hả? (A puzzle, huh?)
-Anh giúp cho. (Let me help.)
Hyde bỏ công sức hòan thành tòan bộ bức tranh xếp hình.
Điều xảy ra tiếp theo quả là sốc đối với một người như anh. Cô bé hất tòan bộ trò chơi xuống, chúng bay ra thành từng mảnh như trước, sau khi nói rằng không phải là chơi thật nếu không do chính tay cô ta làm. Quá bực mình, Hyde tỏ ra hung dữ và giáo dục cho cô ta một trận. Cô bé cúi xuống lượm những mảnh ghép và biến mất phía trên cầu thang. Nhưng cô ta vẫn bỏ xót một mảnh, Hyde không biết làm gì hơn là bỏ nó vào túi. Anh tiếp tục hòan thành nốt những bậc cầu thang còn sót lại.
Lên đếm tầng 2 Hyde đang sải bước về phía phòng mình cửa phòng 213 bật mở. một thanh niên trẻ mặc áo pull bước ra, quay đầu nhìn 2 bên như đang tìm kiếm vật gì. Theo lẽ lịch sự thông thường, Hyde mở lời:
-Anh vẫn ổn chứ? (Are you OK?)
Một cuộc đối thọai ngắn diễn ra, Jeff Angel, tên người thanh niên, tỏ ra không còn sự lựa chọn nào khi phải ở đây.
-Không có sự lựa chọn? (No choice?)
Hyde tiếp tục nhưng Jeff chẳng buồn đả động đến chuyện đó. Hyde đành bỏ qua và tiếp tục thắc mắc của mình về cô nhóc ngồi cầu thang khi nãy:
-Cô bé ngồi cầu thang khi nãy là ai vậy? (Who's the kid on the stairs?)
Hyde nhận được tên cô bé là Melisa và đang ở cùng cha trong phòng 219. Quay lại với Jeff, trong cuộc đối thọai Jeff khá là thất vọng khi Hyde không phải là thám tử hay cảnh sát. Chính điều này lại đã làm Hyde cả thấy tò mò:
-Quá tệ khi tôi không phải là cảnh sát ư? (Is it too bad I'm not cop?)
Với câu hỏi này thì Hyde cũng chỉ nhận được câu trả lời kiểu "cho xong chuyện". Jeff nói anh cảm thấy quang cảnh của khách sạn này giống như một cảnh trong những bộ phim về tội phạm...
Hyde tiếp tục bước về phòng mình sau khi kết thúc đối thọai (Bạn cũng có thể gõ cửa phòng 219 xem thử nhưng sẽ chỉ nhận được câu trả lời đang bận, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kết quả chơi). Hyde tra chìa khóa phòng 215 mà Dunning đã đưa cho mình vào ổ khóa và mở cửa. Căn phòng không quá sang trọng nhưng cũng khá vừa mắt. Hyde tiến đến chếc bàn nhỏ phía cuối phòng, vừa đặt chiếc valy của mình lên đó thì tiếng chuông điện thọai reo. Hyde bước tới chiếc tủ nhỏ cạnh giường, nhấc ống nghe và có một cuộc trò chuyện ngắn với Rachel, thư ký của Ed. Không có gì quan trọng trong cuộc nói chuyện, Rachel chỉ nhắc Hyde xem bảng yêu cầu và cất danh sách kháh hàng vào valy khi gói hàng được chuyển đến. Vừa đặt ống nghe xuống thì chuông điện thọai tiếp tục reo vang. Là Dunning, ông yêu cầu hyde phải trả tiền phòng ngay bây giờ. Đành vậy, Hyde tiến đến chiếc valy của mình và tra chìa kháo để mở. Anh vặn chiếc chìa khóa qua lại nhưng có vẻ nó hơi bị kẹt. Xui thay, chẳng những không mở được mà chiếc chìa này đã gãy làm 2 phần. Cũng đúng thôi, đây là chiếc valy anh thừa hưởng từ cha mình, tuổi đời của nó chắc cũng không còn đếm bằng 1 con số. Chán thật nhưng với kinh nghiệm của một cãnh sát, Hyde bước đến cái tủ kê điện thọai khi nãy, cuối xuống nhặt chiếc ghim gấy nơi có cuốn sách giới thiệu khách sạn. Tiến lại bên chiếc valy cứng đầu, anh bẻ chiếc kẹp giấy thành một đọan thép nhỏ và cố gắng dùng nó để mở chiếc valy. Vô vọng, hòan tòan không có chút phản ứng gì, sợi thép quá nhỏ. Đang bước lòng vòng trong phòng thì có tiếng gõ cửa. "Có gói hàng từ bàn tiếp tân đây."
5:10 - 5:20 chiều
Hyde ra mở cửa và nhận thùng hàng từ người đàn ông. "Tôi phải bay đây." Câu nói của gã giao hàng khiến Hyde ngờ ngợ, đặc biệt là khi anh ta lập tức sửa lại "Tôi phải đi đây" như là mình vừa nói hớ.
-Giọng anh quen lắm! (you sound familiar!)
Hyde nói rồi dùng tay nâng cằm người giao hàng lên để nhìn rõ mặt. Hyde biết anh ta. Louis Denono, hay còn gọi là Louie, 3 năm trước đã từng bị Hyde bắt giữ vì tội trộm cắp. Thế là chuyện cũ được ôn lại và chẳng ai thấy thú vị.
-Kỷ niệm xấu về tôi? (Bad memories of me, eh?)
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên nhưng Hyde vẫn hỏi. Louis đã thay đổi cuộc sống và làm việc ở đây từ 3 năm trước. Anh ta biết Hyde đã tới đây ngay khi nhìn thấy tên Kyle Hyde trên thùng đồ, và điều đó làm anh ta sợ. Chưa ai Louis biết từng đến đây trong thời gian anh làm việc. Điều này khiến Hyde nhớ đến lời Dunning đã nói về vị khách có tên anh, sự thực là sao? Câu chuyện chuyển qua Hyde. Louis khá thắc mắc về tại sao Hyde lại ở đây.
-Nó khá là phức tạp. (It's kind of complicated.)
Đó là những gì Hyde muốn nói lúc này. Những câu hỏi trong đầu Hyde được tung ra:
-Giờ anh sống tốt hơn trước chứ? (You're doing better?)
Louis tự nhận mình đã quá già đối việc móc túi. Cuộc sống đường phố không còn phù hợp với anh nữa.
-Vậy chuyện gì đã xảy ra? (So what happened?)
Hyde hỏi tiếp. Louis có ám chỉ đến một việc đã xảy ra khiến anh phải rời bỏ New York nhưng khi Hyde cố gắng đào sâu thêm (What won't you talk about?) thì chẳng được gì. Hyde đành chuyển qua chuyện khác.
-Tôi khác lắm sao? (I have a different vibe?)
Một sự hồi tưởng về ngày xưa huy hòang của Hyde diễn ra trong đầu Louis. Quả thật Hyde đã thay đổi không ít.
-Không vị khách nào có tên giống tôi sao? (No guests had my name?)
Câu hỏi chính của Hyde đã được nói ra. Anh muốn tìm hiểu kỹ hơn về việc này. Câu trả lời không có ai của Louis càng khiến Hyde suy nghĩ hơn. Cụộc đối thọai vẫn tiếp diễn và Louis muốn hiểu hơn về Hyde lúc này.
-Tôi treo phù hiệu. (I hung it up.)
Hyde kể lại sự việc anh đã bắn Bradley, đồng đội của mình, cho Louis và nói thật bây giờ mình chỉ là một nhân viên bán hàng. Louis thực sự bất ngờ với điều này, sau đó anh ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và lấy làm thích thú. Louis rời phòng với lời đề nghị đừng tiết lộ quá khứ của anh ấy cho người khác biết. Và đương nhiên là Hyde nhận lời.
Quay lại giường Hyde mở kiện hàng ra và kiểm tra thì chỉ có một cuốn sổ cũ kỹ nằm trỏng chơ trong đó, Hyde cất nó vào ngừơi. Có vẻ Louis tội nghiệp đã nhầm thùng rồi.Thật là chán. Hyde rời phòng đi ra hành lang, tiến đến cầu thang thì cửa phòng 219 bật mở. Là Melisa, Hyde tiến đến và bắt chuyện. Cô bé nói mình đã mất một vật quan trọng và không thể gặp mẹ được nữa.
-Tại sao em lại không thể gặp mẹ? (Why can't you see Mom?)
Melisa đã hứa với bố sẽ ngoan, nếu không thì cả 2 sẽ về nhà và không đi gặp mẹ nữa.
-Đi gặp mẹ? (Going to see your mom, huh?)
-Mẹ nhóc ở đâu? (Where'd your mom go?)
Cô nhóc tội nghiệp không biết mẹ mình giờ nơi nào. Có vẻ như Melisa không muốn nói về chuyện này, cô bé chuyển qua hỏi về Hyde và nhắc đến bố.
-Ông già em làm gì? (What's your old man do?)
Qua đối thọai Hyde biết đựoc bố Melisa là một bác sĩ phẩu thuật. Trước khi cuộc nói chuyện kết thúc do Melisa bị bố gọi về, Hyde còn được biết tên mẹ em là Grace, làm việc tại viện bảo tàng nghệ thuật và nhận được một bức hình do Melisa vẽ mẹ mình trong cuốn sổ của anh. Không biết nên buồn hay là buồn cười khi Hyde xem thử bức tranh của Melisa trong trang thứ 4 ủa cuốn sổ. Quả thật chẳng thể nhận ra đây là ai. Hyde cũng đã kịp trả lại cho Melisa mảnh ghép bị mất. Trông cô bé vui ra mặt.
Hyde tiếp tục đi xuống sảnh và ra chỗ bàn đăng ký. Có ai đang đứng ở đó, có vẻ quen quen. Hyde bước lại gần và cố gắng bắt chuyện. Không hề có bất cứ phản ứng nào. Không chịu nổi nữa Hyde đưa tay khẽ chạm vào cô gái. Cô ta quay lại. Đó là cô gái Hyde đã gặp trên đường cao tốc, vẫn chiếc váy trắng, mái tóc ngang vai và đôi mắt mở to."Tên cô ta là Mila" một giọng nói vang lên phía bên cạnh. Đó là Rosa, bà bếp kiêm phục vụ phòng lắm lời mà Dunning đã nhắc đến. Hyde tiến lại bên bà Rosa để trao đổi.
-Một người bán hàng? (A salesman, huh?)
Hyde hỏi với sự ngạc nhiên. Tại sao Rosa lại biết anh là một nhân viên bán hàng. Chẳng có gì là khó khi chiếc áo khóac của anh đang mặc là đồ của công ty Red Crown. Thì ra Rosa đã từng mua hàng của Red Crown và không mấy ưng ý.
-Sao bà biết tên cô ấy là Mila? (Her name's Mila?)
Rosa chỉ cho Hyde thấy chiếc vòng trên tay trái của cô gái. Trên đó có khắc "Mila". Kỳ lạ! Chiếc vòng giống hệt cái mà Bradley đã từng đeo. Hyde lập tức chú đến Mila.
-Bà sẽ chăm sóc cô ấy? (You're going to drop her?)
Hyde hỏi khi biết Rosa sẽ để Mila ở trong phòng mình. Mila đã được một người ở khách sạn cho quá giang tới đây, theo lời Rosa.
-Ai vậy? (What guy brought her?)
Đó là Jeff, chàng trai trẻ ở phòng 213.
-Chúng tôi đã gặp nhau. (Yeah, we met.) Hyde trả lời khi được hỏi.
-Tôi có kiện hàng bị chuyển nhầm. (I got a wrong package.)
Hyde nhớ lại mục đích chính khi xuống đây và nói với Rosa. Cùng lúc đó chuông điện thọai bàn đăng ký reo vang, Rosa lật đật chạy lại trả lời điện thọai. Có vẻ như một vị khách đã nhận kiện hàng của Hyde và giờ đây đang phản ánh với khách sạn. Sau cuộc điện thọai, Hyde được biết ông khách đó sẽ cất công đến tận phòng mình để đổi lại đồ. Quả là một người nhiệt tâm. Khi rosa và Mila rời đi Hyde chợt nhớ lại tên em gái của Bradley cũng là Mila. Thật kỳ lạ…
5:20 – 5:30 chiều
Hyde lên tầng 2 sau khi Rosa cùng Mila rời khỏi. Tiến thẳng đến phòng 213, Hyde quyết định nói chuyện với Jeff để tìm hiểu về Mila. Jeff xuất hiện sau tiếng gõ cửa. Anh ta thậm chí còn không biết tên Mila.
-Anh không biết tên cô ấy sao? (You didn't know her name?)
Chuyện khá rõ ràng, Jeff thấy Mila trên đường và cho cô ấy quá giang.
-Cô ấy yêu cầu? (She ASKED?)
Dù biết Mila không hề nở miệng nói 1 lời nhưng Hyde vẫn hỏi. Jeff thú thật là Mila không hề nói gì nhưng cô đã cho anh xem quyển sách giới thiệu của khách sạn, do đó Jeff đóan Mila đang định tới đây và quyết định chở cô ấy đi.
-Cô ấy biết về khách sạn này? (She knew about this hotel?)
Giờ thì Hyde còn thắc mắc nhiều hơn trước. Cuộc trò chuyện kết thúc, Hyde đang định quay trở lại phòng mình thì gặp một phụ nữ. Cô ta tự giới thiệu mình là Iris ở phòng 216. Iris chủ động có một cuộc nói chuyện với Hyde. Cô muốn xác minh vài điều.
-Cô cần xác minh điều gì? (What are you confirming?)
Iris nói cô chỉ đơn thuần muốn xem người ở đối diện ra sao thôi.
-Tôi là nhân viên bán hàng. (I'm a salesman.)
Khi nhận được câu trả lời này thì Iris có vẻ rất vui. Theo cô giải thích vì Hyde sẽ không cố gắng săn ảnh cô. Hyde tỏ ra khá lạnh lung, điều này làm Iris khó chịu. Vừa lúc đó Louis tới và xen vào cuộc nói chuyện. Chỉ sau vài câu Iris đã quay trở lại phòng mình. Cuộc nói chuyện tiếp tục với Hyde và Louis. Hyde đã trách Louis giao nhầm thùng hàng cho mình nhưng mặt anh ta vẫn nhăn nhở như cũ. Hyde trở lại phòng mình sau khi Louis rời đi. (Bạn cũng có thể gõ cửa phòng 216 của Iris và hỏi "Sao công chúa lại ở đây?" (Why is the princess here?) nhưng nói trước là cô ta sẽ sập cửa trước mặt bạn)
Vừa bước vào đến giữa phòng mình thì có ai đó gõ cửa. Một người đàn ông đeo mắt kính mà hơi mập đứng ở cửa. Đó là Martin Summer phòng 211, người lấy nhầm gói đồ của Hyde. Sau màn chào hỏi là đi vào vấn đề chính. Summer thú thật là đã nhìn qua mấy món đồ của Hyde trong thùng.
-Đừng động vào đồ của tôi. (Don't read my stuff!)
Câu nói đã làm Summer giận. Hyde xuống nước:
-Xin lỗi! Đổi lại nào. (Sorry. Got carried away.)
Thùng đồ của Hyde ở ngay dưới chân Summer. Tận dụng cơ hội Hyde hỏi về ông ta, anh ngờ ngờ về cái tên Martin Summer.
-Tôi từng nghe về anh.(I've heard of you.)
Summer tự nhận là một nhà văn.
- Anh là nhà văn? (You're a writer?)
Summer xác nhận một lần nữa và thắc mắc Hyde đã từng đọc tiểu thuyết của ông ta chưa?
- Ờ … có…có chứ. (Uh... yeah... Sure...)
Summer tiếp tục hỏi xem Hyde đã đọc cuốn nào.
-Lời thầm thì của thiên sứ. (The Angel Whispers.)
Nhà văn tỏ ra rất thích thú khi biết Hyde đã đọc tác phẩm của mình. Hyde nhận lại thùng đồ và đưa cho Summer quyển sổ cũ tìm thấy trong gói hàng của ông.
Summer ra đi trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng. Hyde kiểm tra lại thùng đồ của mình. Trong đó có khá nhiều đồ lặt vặt: một danh sách khách hàng, một bảng yêu cầu, một máy may cầm tay…Hyde lướt nhìn qua bảng yêu cầu và biết 2 thứ mình cần tìm là 1 hộp đỏ màu nhỏ và 1 cuốn tạp chí có hình Cecily Lee ở bìa. Sau khi đã lấy danh sách khách hàng và bản yêu cầu, Hyde bước lại chiếc điện thọai và gọi cho Rachel thông báo anh đã nhận được kiện hàng và muốn nói chuyện với Ed. Nhưng tiếc rằng Ed không có trong văn phòng. Hyde nhớ lại Ed đã làm việc cực khổ thế nào trước khi bị cho về hưu, ông từng là cảnh sát Los Angel. Ed là bạn thân của cha Hyde, người đã mất khi anh mới 10 tuổi. Ông cũng là người duy nhất biết anh vẫn theo đuổi việc tìm kiếm Bradley. Có thời gian rảnh rỗi, Hyde sắp xếp lại những thông tin mà mình đã có trong suốt 30 phút ngắn ngủi. (Đọan này bạn sẽ trả lời vài câu hỏi đơn giản về tình tiết các sự kiện, có sai cũng không sao, bạn sẽ được trả lời lại câu sai tới khi đúng mới qua câu tiếp theo, từ chapter 2 trở đi Abra sẽ lược bớt đọan này).
Bài hướng dẫn này Abra muốn viết chi tiết một chút, và cũng bởi vì game giống như một cuốn sách nên Abra và Nobita! nghĩ nếu viết theo kiểu cũ (bạn phải làm như thế này, thế kia ... ) sẽ gây nhàm chán. Abra và Nobita! muốn viết sao cho giống giống một câu chuyện để ai lười đọc chữ trong game có thể nắm bắt sơ cái cốt game nên bản hướng dẫn không được ngắn gọn, cô đọng cho lắm. Nếu bạn không có thời gian thì hãy chỉ đọc những dòng in đậm mà thôi. Nó sẽ giúp bạn hòan thành game.
Một điều lưu ý khác là nhiều trường hợp không chỉ có 1 cách giải quyết tình huống trong game như Abra và Nobita! đã viết nên bạn cũng không nên băn khoăn khi thấy mình làm không giống.
Phát hành: Nintendo
phát triển: Cing
thể loại: Phiêu lưu giải đố
ESRB: Teen
**Cách điều khiển và ý nghĩa các biểu tượng: 99% là stylus
Để điều khiển nhân vật trong game bạn sẽ chủ yếu dùng bút. Di chuyển, nói chuyện, tìm kiếm ...
Góc dưới màn hình cảm ứng là các biểu tượng để bạn thực hiện các hành động trong game, các biểu tượng này sẽ sáng lên khi đến nơi có thể thực hiện hành động do biểu tượng đó đại diện (trừ biểu tượng hình quyển sách).
*Cánh cửa: Khi đến gần một cánh cửa hãy nhấn vào biểu tượng này, bạn sẽ thấy cánh cửa đó hiện lên màn hình cảm ứng. Việc sau đó thì tùy bạn, gõ cửa (chạm bút vào cánh cửa), hay mở cửa (chạm vào ổ khóa)...
*Người nói: nhìn là biết biểu tượng này sẽ sáng lên khi bước đến gần 1 nhân vật nào đó trong game, ta sẽ nói chuyện với người đó khi dùng biểu tượng này.
*Kính lúp: để dò xét đồ vật, đừng bỏ qua chỗ nào khi biểu tượng này sáng lên. Khi nhấn vào biểu tượng này, chỗ đó sẽ được phóng to lên dưới dạng 3D, bạn có thể tương tác với các đồ vật trong phạm vi đó.
-Hình quyển sổ đang mở: Chính là Memo để ghi chép. Cái này khá hay, bạn có thể dùng bút để ghi chú những gì thấy cần trong quá trình chơi game (nhưng chỉ có 3 trang thui). Hãy tận dụng chức năng này.
-Túi sách: chứa đồ dùng (chính là Items), quan trọng, bạn phải dùng nó thường xuyên để giải quyết các vấn đề trong game như lấy chìa khóa tra vào ổ... Rất dễ chỉ cần nhấn vào biểu tượng túi, lựa chọn vật muốn dùng, nhấn vào đó chọn "use". Sau đó chỉ bút vào nơi bạn muốn sử dụng vật đó (vd: ổ khóa). Nhớ là phải chỉ vị trí cho chính xác đấy, lệch thì phiền lắm.
-Thanh di chuyển: kéo thanh này tầm nhìn của bạn sẽ di chuyển qua lại để nhìn rõ các vật khác trong phạm vi.
*Quyển sổ: có khá nhiều mục trong cái này
Items: những vật dụng ta đang giữ trong người
Characters: giới thiệu nhân vật
Save/Load: cái này ai cũng biết. Hãy Save liên tục để tránh "bất đắc kỳ tử"
Memo: sổ ghi chép riêng của bạn. (đã nói ở trên)
Map: bản đồ (bạn cũng có thể nhấn vào tờ bản đồ nhỏ kẹp phía đầu quyển sổ (ko phại sổ riêng) để xem bản đồ khách sạn.
System: chỉnh sửa vài điều (thật ra chỉ có 2)
Phía dưới nữa hiển thị giờ trong game.
*Mũi tên vòng: khi xem xét hay làm gì đó bạn sẽ thấy biểu tượng này xuất hiện, chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ là thóat ra thui.
Đặc biệt khi nói chuyện với 1 người thì đôi lúc bạn sẽ thấy một hình tam giác màu vàng, có hình bàn tay ở trong. Hãy nhấn vào nó, bạn sẽ có cơ hội tìm hiểu sâu hơn những thông tin mà người kia đang nói.
Ngòai ra còn những ô hình chữ nhật có biểu tượng dấu hỏi. Khi các ô này xuất hiện trên màn hình cảm ứng, hãy nhấn vào nó để đặt câu hỏi cho người đối diện để có thêm thông tin.
Mở đầu:
Thứ sáu ngày 24 tháng 12, 1976. Bây giờ đã là 5:07 chiều, trời đã chập chọang tối. Tiếng chuông điện thọai bỗng reo vang trong một sở cảnh sát ở New York:-Hyde! Điện thọai!
-Sở cảnh sát 89, đây là Hyde.
Hyde lập tức ngồi thẳng người dậy với vẻ mặt nghiêm trọng: "cái quái gì vậy? Bradley ư?"
Trời đã gần như tối hẳn trên cầu cảng, tiếng của Hyde vang lên trong không gian tĩnh mịch: "Bradley! Tại sao?". Người đàn ông đứng phía đối diện từ từ quay người lại, bóng tối vẫn vây lấy những đường nét trên khuôn mặt anh ta. Đứng yên! – Hyde hét lớn với cây súng vẫn chĩa thẳng vào Bradley từ nãy. Một viên đạn đã được nhả ra và "M-Mila..." là những từ cuối cùng của Bradley trước khi cả thân xác anh bị dòng nuớc cuốn lấy, biến mất trong đêm đen.
... Hyde bừng tỉnh, cố hớp lấy một ngụm không khí: "chỉ là một giấc mơ...". Giấc mơ về quá khứ đó đã trở thành nỗi ám ảnh của anh...
Thứ sáu, 28 tháng 12 năm 1979,Nevada, xe của Kyle Hyde, một nhân viên bán hàng từng là cảnh sát, lao vùn vụt trên đường sau cuộc nói chuyện điện thọai với Ed, sếp của mình ở nơi kiếm cơm mới. Từ đằng xa, một bóng người đang độc hành trên con đường cao tốc vắng lặng. Một cô gái, một cô gái đẹp với ánh mắt kỳ lạ. Chiếc xe vượt vượt nhanh qua cái ngóai nhìn của người thiếu nữ nhưng vẫn đủ thời gian cho 2 ánh mắt gặp nhau. Cuối cùng cũng đến nơi. Hyde dừng xe, trước mặt anh là khách sạn Dusk , một nơi không lấy gì làm sang trọng. Đây chính là nơi anh phải tới để hòan thành công việc mà Ed đã giao. Sau 3 năm rời bỏ lực lượng, Hyde về làm cho Red Crown, một công ty bề ngòai thì bán hàng tận nhà nhưng sâu bên trong lại nhận tìm "những thứ ít muốn được tìm thấy". Anh vẫn giữ một mục đích là tìm thấy Bradley...
Chapter 1: 5:00 đến 5:30 chiều
5:00 -5:10 chiều
Hyde đẩy cửa bước vào, sảnh lớn của khách sạn hòan tòan trống không. Anh lướt qua bộ sa-lông cùng đám ảnh treo tường phía góc trái và tiến đến bàn tiếp tân nơi cuối sảnh. Ở đây có chiếc tivi với lời nhắn chỉ họat động từ 7:00 đến 9:00 tối. Hyde sốt ruột nhấn chiếc chuông màu vàng nhỏ xíu 3 lần. Dunning xuất hiện từ cánh cửa phía sau và gọi tên Rosa với vẻ bực tức mà nói rằng đừng làm phiền ông ta khi đang xem thi đấu.
-Ông gọi tôi là Rosa hả? (Did you call me Rosa?)
Biết mình nhầm lẫn, Dunning Smith giải thích về cái tên Rosa của bà nhân viên phục vụ và giới thiệumình là chủ cái khách sạn này. Câu chuyện quay trở về mục đích chính là việc thuê phòng. Dunning khá thất vọng khi Hyde thẳng thừng từ chối phòng cao cấp mà ông đề nghị. Cuối cùng thì Hyde cũng nhận được mẫu đơn đăng ký cùng cây bút Dunning cho mượn. Anh nhanh chóng lấp đầy những khỏang trống trong tờ đơn. Khi phiếu đăng ký được chuyển lại thì vẻ ngạc nhiên thóang hiện lên trên khuôn mặt Dunning. Ông tỏ ra khá quen với cái tên Kyle Hyde.
-Có chuyện gì với ông vậy? (What's your problem?)
Trước câu hỏi của Hyde, Dunning kể là có 1 vị khách 6 tháng trước cũng thuê phòng này với cùng cái tên Kyle Hyde. Đọan Dunning đưa cho Hyde chìa khóa phòng 215. Trên chiếc móc khóa là số 215 cùng dòng chữ "Wish". Dunning nói đó là tên của căn phòng.Hyde tỏ ra chẳng thích thú gì với cách đặt tên từng phòng của nơi này. Theo anh nó thật tốn thời gian vô ích, những căn phòng chỉ cần số là đủ.
-Câu chuyện nào? (What story?)
Câu hỏi của Hyde vang lên khi Dunning đề cập đến khả năng kỳ lạ của căn phòng và nhắc đến một chuyện thực tế để chứng minh điều đó. Theo Dunning thì "Wish room" là căn phòng có thể biến mọi điều bạn thực sự mong muốn thành sự thật. Sau đó ông đưa cho Hyde bản đồ khách sạn và quyển sách giới thiệu nhỏ xíu cùng vài lời dặn về giờ họat động của nhà ăn (6 giờ chiều cho bữa tối và 7giờ 30 sáng cho điểm tâm), quán bar (9 giờ tối), làm thủ tục trả phòng (10 giờ sáng). Coi như xong phần đăng ký phòng, Hyde vẫn chưa rời đi bởi anh còn khá nhiều thứu cần hỏi:
- Ông sẽ không nói về điểu gì? (What won't you talk about?)
Dunning mô tả nhân dạng của vị khách đạ dùng tên Kyle Hyde trước đây. Kỳ lạ là anh ta khá giống Bradley, người Hyde đang bỏ công tìm kiếm.
-Phòng của tôi biến những điều ước thành sự thực? (My room grant wishes?)
Ông chủ khách sạn kể lại một câu chuyện xảy ra cách đây khá lâu có liên quan đến phòng 215, một người khách và điều ước của người đó.
-Tôi đang đợi một kiện hàng. (I'm waiting for a package.)
Vẫn chưa có cái gì được chuyện đến.Câu nói của Hyde làm Dunning nhớ lại một rắc rối trứớc đâyvà một câu hỏi mới nảy sinh trong đầu Hyde:
-Rắc rối gì vậy? (What was the trouble?)
Theo lời kể của Dunning trước đây cũng có một người đợi một kiện hàng và một trận đọ súng đã xảy ra, kết cục thì chắc ai cũng đóan được. Chính vì lẽ đó mà Dunning không chấp nhận cho cảnh sát ở trong khách sạn của mình.
Hyde rời khỏi bàn đăng ký và bước về phía lối đi qua phòng khác. Cánh cửa Chính của khách sạn lại bật mở. Một người phụ nữ đã chẳng còn gì gọi là trẻ trung bước vào. Mắt phải của bà bị che lại, trông giống như một hải tặc thời xưa. Người phụ nữ ngỏ ý muốn thuê một phòng, căn phòng bà chọn là "Wish room". Thật không may là Hyde đã vừa mới nhận phòng đó xong, người phụ nữ già đành chấp nhận lấy một phòng khác.
Hyde tiến vào sảnh tiếp theo. Ở cuối sảnh là phòng 101, bên tay phải là hành lang phải và văn phòng của Dunning, tất cà đều bị khóa. Ở đây cũng có một máy bán thức uống tự động. Hyde bước tiếp về phía trái để đi vào hành lang chính, anh tiến đến cầu thang dẫn lên tầng trên. Một cô bé đã ngồi chặn mất lối đi:
-Có chuyện gì vậy? (Is something wrong?)
-Sao em không nói với anh? (Why won't you tell me?)
Những câu hỏi được Hyde đưa ra chỉ nhận được sự trả lời qua loa, thậm chí có phần ngỗ ngược của cô bé. Hyde dừng lại một lúc để xem cô bé thực sự đang làm gì.
(Oh, give her a break.)
Cô ta đang chơi xếp hình, Hyde cảm thấy nó khá là đơn giản:
-Một trò hả? (A puzzle, huh?)
-Anh giúp cho. (Let me help.)
Hyde bỏ công sức hòan thành tòan bộ bức tranh xếp hình.
Lên đếm tầng 2 Hyde đang sải bước về phía phòng mình cửa phòng 213 bật mở. một thanh niên trẻ mặc áo pull bước ra, quay đầu nhìn 2 bên như đang tìm kiếm vật gì. Theo lẽ lịch sự thông thường, Hyde mở lời:
-Anh vẫn ổn chứ? (Are you OK?)
Một cuộc đối thọai ngắn diễn ra, Jeff Angel, tên người thanh niên, tỏ ra không còn sự lựa chọn nào khi phải ở đây.
-Không có sự lựa chọn? (No choice?)
Hyde tiếp tục nhưng Jeff chẳng buồn đả động đến chuyện đó. Hyde đành bỏ qua và tiếp tục thắc mắc của mình về cô nhóc ngồi cầu thang khi nãy:
-Cô bé ngồi cầu thang khi nãy là ai vậy? (Who's the kid on the stairs?)
Hyde nhận được tên cô bé là Melisa và đang ở cùng cha trong phòng 219. Quay lại với Jeff, trong cuộc đối thọai Jeff khá là thất vọng khi Hyde không phải là thám tử hay cảnh sát. Chính điều này lại đã làm Hyde cả thấy tò mò:
-Quá tệ khi tôi không phải là cảnh sát ư? (Is it too bad I'm not cop?)
Với câu hỏi này thì Hyde cũng chỉ nhận được câu trả lời kiểu "cho xong chuyện". Jeff nói anh cảm thấy quang cảnh của khách sạn này giống như một cảnh trong những bộ phim về tội phạm...
Hyde tiếp tục bước về phòng mình sau khi kết thúc đối thọai (Bạn cũng có thể gõ cửa phòng 219 xem thử nhưng sẽ chỉ nhận được câu trả lời đang bận, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kết quả chơi). Hyde tra chìa khóa phòng 215 mà Dunning đã đưa cho mình vào ổ khóa và mở cửa. Căn phòng không quá sang trọng nhưng cũng khá vừa mắt. Hyde tiến đến chếc bàn nhỏ phía cuối phòng, vừa đặt chiếc valy của mình lên đó thì tiếng chuông điện thọai reo. Hyde bước tới chiếc tủ nhỏ cạnh giường, nhấc ống nghe và có một cuộc trò chuyện ngắn với Rachel, thư ký của Ed. Không có gì quan trọng trong cuộc nói chuyện, Rachel chỉ nhắc Hyde xem bảng yêu cầu và cất danh sách kháh hàng vào valy khi gói hàng được chuyển đến. Vừa đặt ống nghe xuống thì chuông điện thọai tiếp tục reo vang. Là Dunning, ông yêu cầu hyde phải trả tiền phòng ngay bây giờ. Đành vậy, Hyde tiến đến chiếc valy của mình và tra chìa kháo để mở. Anh vặn chiếc chìa khóa qua lại nhưng có vẻ nó hơi bị kẹt. Xui thay, chẳng những không mở được mà chiếc chìa này đã gãy làm 2 phần. Cũng đúng thôi, đây là chiếc valy anh thừa hưởng từ cha mình, tuổi đời của nó chắc cũng không còn đếm bằng 1 con số. Chán thật nhưng với kinh nghiệm của một cãnh sát, Hyde bước đến cái tủ kê điện thọai khi nãy, cuối xuống nhặt chiếc ghim gấy nơi có cuốn sách giới thiệu khách sạn. Tiến lại bên chiếc valy cứng đầu, anh bẻ chiếc kẹp giấy thành một đọan thép nhỏ và cố gắng dùng nó để mở chiếc valy. Vô vọng, hòan tòan không có chút phản ứng gì, sợi thép quá nhỏ. Đang bước lòng vòng trong phòng thì có tiếng gõ cửa. "Có gói hàng từ bàn tiếp tân đây."
5:10 - 5:20 chiều
Hyde ra mở cửa và nhận thùng hàng từ người đàn ông. "Tôi phải bay đây." Câu nói của gã giao hàng khiến Hyde ngờ ngợ, đặc biệt là khi anh ta lập tức sửa lại "Tôi phải đi đây" như là mình vừa nói hớ.
-Giọng anh quen lắm! (you sound familiar!)
Hyde nói rồi dùng tay nâng cằm người giao hàng lên để nhìn rõ mặt. Hyde biết anh ta. Louis Denono, hay còn gọi là Louie, 3 năm trước đã từng bị Hyde bắt giữ vì tội trộm cắp. Thế là chuyện cũ được ôn lại và chẳng ai thấy thú vị.
-Kỷ niệm xấu về tôi? (Bad memories of me, eh?)
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên nhưng Hyde vẫn hỏi. Louis đã thay đổi cuộc sống và làm việc ở đây từ 3 năm trước. Anh ta biết Hyde đã tới đây ngay khi nhìn thấy tên Kyle Hyde trên thùng đồ, và điều đó làm anh ta sợ. Chưa ai Louis biết từng đến đây trong thời gian anh làm việc. Điều này khiến Hyde nhớ đến lời Dunning đã nói về vị khách có tên anh, sự thực là sao? Câu chuyện chuyển qua Hyde. Louis khá thắc mắc về tại sao Hyde lại ở đây.
-Nó khá là phức tạp. (It's kind of complicated.)
Đó là những gì Hyde muốn nói lúc này. Những câu hỏi trong đầu Hyde được tung ra:
-Giờ anh sống tốt hơn trước chứ? (You're doing better?)
Louis tự nhận mình đã quá già đối việc móc túi. Cuộc sống đường phố không còn phù hợp với anh nữa.
-Vậy chuyện gì đã xảy ra? (So what happened?)
Hyde hỏi tiếp. Louis có ám chỉ đến một việc đã xảy ra khiến anh phải rời bỏ New York nhưng khi Hyde cố gắng đào sâu thêm (What won't you talk about?) thì chẳng được gì. Hyde đành chuyển qua chuyện khác.
-Tôi khác lắm sao? (I have a different vibe?)
Một sự hồi tưởng về ngày xưa huy hòang của Hyde diễn ra trong đầu Louis. Quả thật Hyde đã thay đổi không ít.
-Không vị khách nào có tên giống tôi sao? (No guests had my name?)
Câu hỏi chính của Hyde đã được nói ra. Anh muốn tìm hiểu kỹ hơn về việc này. Câu trả lời không có ai của Louis càng khiến Hyde suy nghĩ hơn. Cụộc đối thọai vẫn tiếp diễn và Louis muốn hiểu hơn về Hyde lúc này.
-Tôi treo phù hiệu. (I hung it up.)
Hyde kể lại sự việc anh đã bắn Bradley, đồng đội của mình, cho Louis và nói thật bây giờ mình chỉ là một nhân viên bán hàng. Louis thực sự bất ngờ với điều này, sau đó anh ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và lấy làm thích thú. Louis rời phòng với lời đề nghị đừng tiết lộ quá khứ của anh ấy cho người khác biết. Và đương nhiên là Hyde nhận lời.
Quay lại giường Hyde mở kiện hàng ra và kiểm tra thì chỉ có một cuốn sổ cũ kỹ nằm trỏng chơ trong đó, Hyde cất nó vào ngừơi. Có vẻ Louis tội nghiệp đã nhầm thùng rồi.Thật là chán. Hyde rời phòng đi ra hành lang, tiến đến cầu thang thì cửa phòng 219 bật mở. Là Melisa, Hyde tiến đến và bắt chuyện. Cô bé nói mình đã mất một vật quan trọng và không thể gặp mẹ được nữa.
-Tại sao em lại không thể gặp mẹ? (Why can't you see Mom?)
Melisa đã hứa với bố sẽ ngoan, nếu không thì cả 2 sẽ về nhà và không đi gặp mẹ nữa.
-Đi gặp mẹ? (Going to see your mom, huh?)
-Mẹ nhóc ở đâu? (Where'd your mom go?)
Cô nhóc tội nghiệp không biết mẹ mình giờ nơi nào. Có vẻ như Melisa không muốn nói về chuyện này, cô bé chuyển qua hỏi về Hyde và nhắc đến bố.
-Ông già em làm gì? (What's your old man do?)
Qua đối thọai Hyde biết đựoc bố Melisa là một bác sĩ phẩu thuật. Trước khi cuộc nói chuyện kết thúc do Melisa bị bố gọi về, Hyde còn được biết tên mẹ em là Grace, làm việc tại viện bảo tàng nghệ thuật và nhận được một bức hình do Melisa vẽ mẹ mình trong cuốn sổ của anh. Không biết nên buồn hay là buồn cười khi Hyde xem thử bức tranh của Melisa trong trang thứ 4 ủa cuốn sổ. Quả thật chẳng thể nhận ra đây là ai. Hyde cũng đã kịp trả lại cho Melisa mảnh ghép bị mất. Trông cô bé vui ra mặt.
Hyde tiếp tục đi xuống sảnh và ra chỗ bàn đăng ký. Có ai đang đứng ở đó, có vẻ quen quen. Hyde bước lại gần và cố gắng bắt chuyện. Không hề có bất cứ phản ứng nào. Không chịu nổi nữa Hyde đưa tay khẽ chạm vào cô gái. Cô ta quay lại. Đó là cô gái Hyde đã gặp trên đường cao tốc, vẫn chiếc váy trắng, mái tóc ngang vai và đôi mắt mở to."Tên cô ta là Mila" một giọng nói vang lên phía bên cạnh. Đó là Rosa, bà bếp kiêm phục vụ phòng lắm lời mà Dunning đã nhắc đến. Hyde tiến lại bên bà Rosa để trao đổi.
-Một người bán hàng? (A salesman, huh?)
Hyde hỏi với sự ngạc nhiên. Tại sao Rosa lại biết anh là một nhân viên bán hàng. Chẳng có gì là khó khi chiếc áo khóac của anh đang mặc là đồ của công ty Red Crown. Thì ra Rosa đã từng mua hàng của Red Crown và không mấy ưng ý.
-Sao bà biết tên cô ấy là Mila? (Her name's Mila?)
Rosa chỉ cho Hyde thấy chiếc vòng trên tay trái của cô gái. Trên đó có khắc "Mila". Kỳ lạ! Chiếc vòng giống hệt cái mà Bradley đã từng đeo. Hyde lập tức chú đến Mila.
-Bà sẽ chăm sóc cô ấy? (You're going to drop her?)
Hyde hỏi khi biết Rosa sẽ để Mila ở trong phòng mình. Mila đã được một người ở khách sạn cho quá giang tới đây, theo lời Rosa.
-Ai vậy? (What guy brought her?)
Đó là Jeff, chàng trai trẻ ở phòng 213.
-Chúng tôi đã gặp nhau. (Yeah, we met.) Hyde trả lời khi được hỏi.
-Tôi có kiện hàng bị chuyển nhầm. (I got a wrong package.)
Hyde nhớ lại mục đích chính khi xuống đây và nói với Rosa. Cùng lúc đó chuông điện thọai bàn đăng ký reo vang, Rosa lật đật chạy lại trả lời điện thọai. Có vẻ như một vị khách đã nhận kiện hàng của Hyde và giờ đây đang phản ánh với khách sạn. Sau cuộc điện thọai, Hyde được biết ông khách đó sẽ cất công đến tận phòng mình để đổi lại đồ. Quả là một người nhiệt tâm. Khi rosa và Mila rời đi Hyde chợt nhớ lại tên em gái của Bradley cũng là Mila. Thật kỳ lạ…
5:20 – 5:30 chiều
Hyde lên tầng 2 sau khi Rosa cùng Mila rời khỏi. Tiến thẳng đến phòng 213, Hyde quyết định nói chuyện với Jeff để tìm hiểu về Mila. Jeff xuất hiện sau tiếng gõ cửa. Anh ta thậm chí còn không biết tên Mila.
-Anh không biết tên cô ấy sao? (You didn't know her name?)
Chuyện khá rõ ràng, Jeff thấy Mila trên đường và cho cô ấy quá giang.
-Cô ấy yêu cầu? (She ASKED?)
Dù biết Mila không hề nở miệng nói 1 lời nhưng Hyde vẫn hỏi. Jeff thú thật là Mila không hề nói gì nhưng cô đã cho anh xem quyển sách giới thiệu của khách sạn, do đó Jeff đóan Mila đang định tới đây và quyết định chở cô ấy đi.
-Cô ấy biết về khách sạn này? (She knew about this hotel?)
Giờ thì Hyde còn thắc mắc nhiều hơn trước. Cuộc trò chuyện kết thúc, Hyde đang định quay trở lại phòng mình thì gặp một phụ nữ. Cô ta tự giới thiệu mình là Iris ở phòng 216. Iris chủ động có một cuộc nói chuyện với Hyde. Cô muốn xác minh vài điều.
-Cô cần xác minh điều gì? (What are you confirming?)
Iris nói cô chỉ đơn thuần muốn xem người ở đối diện ra sao thôi.
-Tôi là nhân viên bán hàng. (I'm a salesman.)
Khi nhận được câu trả lời này thì Iris có vẻ rất vui. Theo cô giải thích vì Hyde sẽ không cố gắng săn ảnh cô. Hyde tỏ ra khá lạnh lung, điều này làm Iris khó chịu. Vừa lúc đó Louis tới và xen vào cuộc nói chuyện. Chỉ sau vài câu Iris đã quay trở lại phòng mình. Cuộc nói chuyện tiếp tục với Hyde và Louis. Hyde đã trách Louis giao nhầm thùng hàng cho mình nhưng mặt anh ta vẫn nhăn nhở như cũ. Hyde trở lại phòng mình sau khi Louis rời đi. (Bạn cũng có thể gõ cửa phòng 216 của Iris và hỏi "Sao công chúa lại ở đây?" (Why is the princess here?) nhưng nói trước là cô ta sẽ sập cửa trước mặt bạn)
Vừa bước vào đến giữa phòng mình thì có ai đó gõ cửa. Một người đàn ông đeo mắt kính mà hơi mập đứng ở cửa. Đó là Martin Summer phòng 211, người lấy nhầm gói đồ của Hyde. Sau màn chào hỏi là đi vào vấn đề chính. Summer thú thật là đã nhìn qua mấy món đồ của Hyde trong thùng.
-Đừng động vào đồ của tôi. (Don't read my stuff!)
Câu nói đã làm Summer giận. Hyde xuống nước:
-Xin lỗi! Đổi lại nào. (Sorry. Got carried away.)
Thùng đồ của Hyde ở ngay dưới chân Summer. Tận dụng cơ hội Hyde hỏi về ông ta, anh ngờ ngờ về cái tên Martin Summer.
-Tôi từng nghe về anh.(I've heard of you.)
Summer tự nhận là một nhà văn.
- Anh là nhà văn? (You're a writer?)
Summer xác nhận một lần nữa và thắc mắc Hyde đã từng đọc tiểu thuyết của ông ta chưa?
- Ờ … có…có chứ. (Uh... yeah... Sure...)
Summer tiếp tục hỏi xem Hyde đã đọc cuốn nào.
-Lời thầm thì của thiên sứ. (The Angel Whispers.)
Nhà văn tỏ ra rất thích thú khi biết Hyde đã đọc tác phẩm của mình. Hyde nhận lại thùng đồ và đưa cho Summer quyển sổ cũ tìm thấy trong gói hàng của ông.
Summer ra đi trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng. Hyde kiểm tra lại thùng đồ của mình. Trong đó có khá nhiều đồ lặt vặt: một danh sách khách hàng, một bảng yêu cầu, một máy may cầm tay…Hyde lướt nhìn qua bảng yêu cầu và biết 2 thứ mình cần tìm là 1 hộp đỏ màu nhỏ và 1 cuốn tạp chí có hình Cecily Lee ở bìa. Sau khi đã lấy danh sách khách hàng và bản yêu cầu, Hyde bước lại chiếc điện thọai và gọi cho Rachel thông báo anh đã nhận được kiện hàng và muốn nói chuyện với Ed. Nhưng tiếc rằng Ed không có trong văn phòng. Hyde nhớ lại Ed đã làm việc cực khổ thế nào trước khi bị cho về hưu, ông từng là cảnh sát Los Angel. Ed là bạn thân của cha Hyde, người đã mất khi anh mới 10 tuổi. Ông cũng là người duy nhất biết anh vẫn theo đuổi việc tìm kiếm Bradley. Có thời gian rảnh rỗi, Hyde sắp xếp lại những thông tin mà mình đã có trong suốt 30 phút ngắn ngủi. (Đọan này bạn sẽ trả lời vài câu hỏi đơn giản về tình tiết các sự kiện, có sai cũng không sao, bạn sẽ được trả lời lại câu sai tới khi đúng mới qua câu tiếp theo, từ chapter 2 trở đi Abra sẽ lược bớt đọan này).