Cách đây đúng 1 năm, lúc đó nhà tôi đang xáo xào bởi đủ thứ chuyện. Tôi được gửi tới nhà ông bác mỗi cuối tuần để cho ổng "
DẠY ĐỜI". Bởi bố mẹ tôi gặp quá nhiều chuyện để có thể lưu tâm, nhắc nhở tôi vào thời điểm đó.
Biết gì không? Ổng nói
sa sả vào mặt và mình bị cấm "
trả treo". Vâng. Ổng nói cho tới khóc luôn thì thôi. Dù nín lắm nhưng mắt tôi vẫn cứ đỏ hoe. Tôi đã tự hỏi rằng ông chỉ là Bác tôi mà sao lại có thể nói những lời như thế. Không dùng từ vô văn hóa gì, nhưng nó cứ như là
tạt nước vào mặt vậy. Được 4 buổi như thế thì tôi "cúp", bởi ông bác bận công tác vài hôm, và cũng vì tôi không chịu nổi nữa. Tôi ko phải đứa tồi tệ nhưng ổng có thể vin bất cứ chuyện gì để xỉa xói.
Sau này, Bố tôi mới kể lại: Ông bác ấy là 1 người có tính cách đặc biệt, cứng rắn. Ổng học cùng thời, cùng lớp, chưa hẳn đã giỏi hơn bố tôi, nhưng giờ ổng
NGON LÀNH hơn (bố tôi) rất nhiều người (về nhà cửa, vật chất...). Và thế là ổng không coi ai ra cái
ĐÁM ÔN gì. Chính vì thế mà tôi được gửi tới đó để
THỤ GIÁO. Để cho tôi có thể thay đổi. Học tập cái tính cách này.
Vâng giờ đây tôi đã chấp nhận thay đổi, để không lặp lại cái quá khứ đau buồn đó, tôi sẵn sàng trở nên "
cộc cằn" và "
thô lỗ", "
ÍCH KỶ" và "
cay cú ăn thua", tôi để cái phần "
KIÊU CĂNG" trong con người mình bộc lộ rõ rệt hơn. Tôi luyện tập và quyết định làm lại nhiều thứ để có thể tốt hơn, nhưng tôi chỉ thể hiện ra những gì mà tôi muốn mọi người thấy. Thậm chí bạn bè còn nói xấu sau lưng chỉ vì cái "
SỰ MẤT NẾT" của tôi

Dĩ nhiên, bạn thân của tôi nghe chuyện thì ko có ý kiến, bởi họ biết tôi không phải là đứa cà chớn.
Tôi hiện giờ nói những gì mình nghĩ và Tôi cũng như ông bác ấy, nếu tôi biết tôi hơn người ta, tôi sẽ không ngần ngại mà giấu diếm, kể cả việc tỏ thái độ khinh thường. Vâng,
tôi khinh thường rất nhiều thứ, coi thường rất nhiều người. Bởi tôi
đã có và tự mình đạt được rất nhiều thứ.