Mình ko kể típ nhưng có câu truyện này dc ko
Ðã mấy tháng liền dân chúng quanh vùng Vendée (thuộc nước Pháp) bàn tán cùng nhau không ngớt về một người vô cùng giàu có, nhân từ, điềm đạm, gương mẫu, khỏe mạnh và nhất là rất yêu thương con trẻ. Người ấy là thống chế Gilles de Rais, ông từ kinh đô về đây và sống trong tòa lâu đài Tiffanges. Mỗi buổi sáng cũng như mỗi buổi chiều, ông đều đi dạo một vòng quanh vùng. Dáng ông cao lớn oai vệ và luôn luôn nghiêm nghị, gặp ai ông cũng đưa tay chào với chiếc ba toong trên tay có nạm ngọc lóng lánh. Mỗi khi thấy bọn trẻ, ông thường dừng lại xoa đầu chúng, ngắm nghía chúng và không bao giờ quên cho chúng tiền để ăn quà. Ông thường âu yếm hỏi chúng có muốn sống trong lâu đài với ông không? Nơi mà đầy đủ các loại đàn, các loại đồ chơi, các vườn cây lạ với đủ thứ chim muông và nhất là đủ thứ đồ ăn. Ðứa nào cũng híp mắt gật đầu... Thống chế đã nghiêm túc nói rõ vấn đề này cho cha mẹ chúng trong vùng và ai cũng muốn gửi con mình cho ngài thống chế nuôi dạy. Thống chế Gilles de rais đã thực hiện điều hứa đó và để có thể dạy dỗ các đứa trẻ có kết quả hơn, ông đã tìm kiếm các cô gái có học có tài để phụ giúp dạy dỗ các em về các lãnh vực ca hát, đàn, múa và học chữ.
Kể từ đó, thỉnh thoảng người ta nghe tiếng ca, tiêng hát, đọc bài của các đứa trẻ phát ra từ các cửa nhỏ ở lâu đài. Các bậc cha mẹ có con gửi vào đây đều sung sướng, yên tâm và hãnh diện. Chỉ tội cho những người không có con để gửi đều cảm thấy đau buồn và thua thiệt...
Ai cũng biết thống chế Gilles de Rais là một con người mực thước, nghiêm khắc và việc dạy dỗ dĩ nhiên là ép vào khuôn khổ. Vì thế mặc dầu đã lâu không ai được dịp gặp lại con vào cả những ngày lễ, Tết nhưng ai cũng đều tự an ủi và hy vọng rằng mai sau con cái họ sẽ nên người. Họ chỉ biết tin con mỗi khi thống chế đi dạo ngang qua. Ông giơ tay lên và nói: "Ồ! Con bác ngoan lắm!" thế là họ yên tâm.
Thống chế có 3 toà lâu đài đồ sộ, trang trí cực kỳ xa hoa nhưng không kém phần quái dị. Nhiều cây cối có thân uốn khúc như đang múa may bên các pho tượng của các vị thánh thần dữ tợn cạnh các hồn nước rêu phong sâu thẳm.
Thế rồi, một đêm trăng sáng, khoảng 11 giờ khuya một người thợ rừng có việc phải đi qua tòa lâu đài bỗng nghe một tiếng thét vang lên... người thợ rừng kinh hãi chạy lại phía người đàn ông gù lưng vừa bò vừa thở, đến bên một mô đất rồi gục xuống. Dưới ánh trăng, người thợ rừng cúi sát xuống cạnh người gù thì thấy người ấy đã chết. Trên lưng ông ta máu chảy đầm đìa, hình như bị đâm nhiều nhát dao... Người gù chính là gia nhân độc nhất chuyên săn sóc cây cảnh trong tòa lâu đài của thống chế Gilles de Rais.
Ngày hôm sau, xác chết biến mất. Một nỗi kinh sợ bao trùm vùng Vendée. Dân chúng sống gần tòa lâu đài bắt đầu lo lắng và bàn tán. Có những điều mà bấy lâu nhiều người nghi ngờ nhưng không dám hé răng... Có người nhất quyết rằng tai mình đã nghe rõ những tiếng rú thất thanh phát ra từ trong tòa lâu đài bí mật vào những đêm khuya thanh vắng và họ khẳng định đó là những tiếng hét đầy khủng khiếp chớ không phải tiếng cười hay tiếng hát...
Hãy trở lại từ đầu, nghĩa là từ năm 1427, lúc bấy giờ Gilles de Rais là vị tướng được vua Charles đệ nhất vô cùng quý trọng và được phong làm Thống tướng. Năm 1435 ông cáo bệnh xin trở về vùng Vendée và sống ẩn dật trong tòa lâu đài nổi tiếng Tiffanges. Tại đây ông tiêu phí của cải như đổ tiền qua cửa sổ. Ông còn có hai tòa lâu đài khác nữa là Machecoul và Chambtobe. Vợ ông là Catherine de Thouars và con gái là Marie. Thống chế là một người nghiêm nghị và đôi khi dữ tợn. Vợ con ông ít quan tâm đến, và việc gối chăn đối với bà vợ ông lại thường lạnh nhạt. Ông rất thích những gì có tính cánh kỳ bí, ma thuật và ghê rợn. Sống cạnh ông luôn luôn có hai phụ tá đắc lực đó là Henriet và Poitou, những người này cũng như ông đều có cuộc sống thật vô cùng bí hiểm khó có ai biết được...
Từ khi xảy ra hiện tượng kỳ lạ về xác chết của người gù biến mất như đã nói trên, dân chúng trong vùng đã bắt đầu nghi ngờ và lo sợ. Cuối thu năm 1440, 12 phụ huyên mà con em họ đều gởi vào lâu đài đã đệ trình lên nhà vua một đơn thỉnh nguyện yêu cầu điều tra về đời sống các trẻ em ở trong đó. Nhưng không hiểu vì sao bức thư bị ém nhẹm. Trong khi đó tại lâu đài Machecoul một em bé đi ăn xin tình cờ trông thấy một cảnh tượng hãi hùng ngay giữa phòng đại sảnh đầy các thây ma của các con trai con gái, tuổi từ 10 đến 12. Em bé này vừa la khóc vừa chạy thục mạng ra khỏi lâu đài...
TÊN SÁT NHÂN BỊ BẮT
Khắp nơi dân chúng xôn xao bàn tán, phần lớn họ đều cho con vào tòa lâu đài nhờ Thống chế nuôi nấng và dạy dỗ nhưng chẳng có ai thấy con mình trở về dù đã mấy năm rồi...
Quận công Jean V ở Bretagne đã nghe báo cáo này từ lâu nhưng còn chần chờ, mãi tới khi nhà vua hạ lệnh phải đem nộp ngay thống chế Gilles de Rais thì ông này mới chịu ra tay. Trong khi đó các nhân chứng đều tụ tập cả trong văn phòng của Jean de Malstroit, giám mục ở Nantes và là quan tư pháp thượng thư tại tòa án Bretagner. Tất cả đều buộc tội Gilles de Rais là tên sát nhân ghê tởm nhất thế gian và yêu cầu thẳng tay trị tội hắn với bản án khủng khiếp nhất. Thế rồi quân đội và nhân viên điều tra đến các tòa lâu đài, lục soát khắp nơi, và tội ác ghê rợn nhất do tên sát nhân quái dị này đã được hoàn toàn đưa ra ánh sáng. Ngoài Gilles de Rais người ta còn bắt được đồng bọn trong đó nổi tiếng nhất là Henriet và Poitou.
LỜI KHAI CỦA BỌN TỘI PHẠM
Theo lời khai của Gilles de rais thì hắn bị chứng bệnh loạn dâm và thích mùi máu. Mỗi đêm, trong tòa lâu đài hắn và đồng bọn quây quần lại để cùng nhau làm lễ tôn vinh sự tốt lành ở địa ngục. Hắn thường quỳ xuống nhận rượu thánh và nhìn say sưa các cái đầu trẻ em sắp đều, giữa nền phòng, những cái đầu sanh lét và bất động. Trước khi giết các đứa bé hắn thường vuốt ve các em thật lâu và hôn da thịt các em. Hắn khai đã giết hơn 400 trẻ em phần lớn từ 8 đến 12 tuổi. Số trẻ em bị chết hắn bổ sung bằng cách dụ dỗ con cái của các nhà dân mà hắn ghé thăm. Về sau trẻ em hiếm dần hắn nghĩ đến việc lôi kéo các em đi ăn xin hay các em lang thang ngoài đường. Các cô gái mà hắn đưa vào lâu đài để làm cô giáo cũng bị hắn giết không thương tiếc.
Theo lời khai của hai tòng phạm là Henriet và Poitou thì hai tên này thường sốt sắgn theo lệnh của Gilles de Rais. Sau khi tập trung các trẻ em lại cho Gilles de Rais tuyển chọn lấy một (thường là trẻ em khoảng 12 tuổi) thì hắn lùa số còn lại vào một phòng khác đóng kín cửa lại. Trong khi đó Gilles de Rais và bọn hắn làm lễ cầu đảo gọi hồn thánh thần còn các em bé thì bị cởi hết quần áo trói giăng tay chân trên một cái giường rộng để cho Gilles de Rais ngắm nghía, nói những câu đầy ma quái, vuốt tay chân mặt mũi em ra chiều thích thú, rồi hắn ra lệnh cho hai tên này giết em bé. Ðôi khi tự tay hắn giết. Sau đó hắn nằm co quắp, trần truồng xuống sàn nhà và ngủ cho tới sáng. Ðứa bé bị cắt cổ, cái đầu giữ lại cho đến sáng hôm sau, còn thân mình thì đem thiêu ngay trong lò sưởi của căn phòng ngầm trong tòa lâu đài. Sáng hôm sau cả bọn lại vuốt ve cái dầu lạnh ngắt rồi lại làm lễ cầu hồn.
Ngài gù lo việc săn sóc cây cối trong lâu đài vì tò mò nên đã bị giết chết. Sau đó bọn chúng thủ tiên xác. Ngoài ra một phù thủy đã giới thiệu cho Gilles de Rais một cô gái tên là Francois Prelati để phụ lực vào việc gọi hồn và thực hiện phép luyện đan nhưng công việc tiếp diễn mãi, công quỹ khô cạn mà chẳng có kết quả gì khả quan cả. Mỗi lần làm phép bọn họ thường kẻ những đường ngang dọc, những vòng tròn trên nền nhà. Trong mỗi vòng tròn có kẽ thập tự giá và những ký hiệu kỳ lạ của người Do Thái xưa cổ. Về sau sự việc bị bại lộ dần nên Gilles de Rais lo sợ ra lệnh đem hết xương cốt các em và thiếu nữ đốt ngay tại căn hầm của lâu đài Machecoul. Năm 1440, nhân các lễ thánh trong năm. Gilles de Rais lại ra lệnh giết một số lượng rất lớn các trai gái từ 16 đến 18. Ðây là những em bé đã đem về nuôi từ 5 năm nay. Sau đó lại còn giết thêm nữa. Các xác bị chặt ra làm đôi và bày la liệt trên sàn của căn phòng lớn trong tòa lâu đài để làm lễ tôn vinh các thần thánh.
GIỜ ÐỀN TỘI
Phiên tòa kéo dài mấy ngày liên tục trước sự tham dự của hàng vạn dân chúng. Với các tội trạng rành rành đầy ghê tởm của bọn sát nhân, tòa tuyên án xử tử hình tên Gilles de Rais bằng hình thức treo lên giảo đài và thiêu sống. Còn hai tên ác ôn Henriet và Poitou cũng bị hình phạt tương tự. Những người sống trong lâu đài không nhúng tay vào vụ sát nhân thì bị mấy năm tù ở hoặc tha bổng tuỳ theo tội trạng liên can.
Ðúng 11 giờ sáng ngày 26 tháng 10 năm 1440, dân chúng lũ lượt kéo nhau đến một khu đất rộng để xem tận mắt cuộc xử tội ba tên sát nhân mà đứng đầu là Gilles de Rais; tên sát nhân quái dị. Sau các lời cầu nguyện Gilles de Rais bước lên giảo đài. Người ta cột dây ở lưng để treo hắn lên giá cao và thòng lọng nới lỏng tròn vào cổ hắn. Dưới chân là đống củi lớn sẵn sàng được bén lửa. Hồi chuông báo tử và gọi hồn vang lên giục giã. Ngọn lửa được châm vào đống củi và bùng cháy hừng hực bốc lên bao lấy tên tử tội. Người ta nghe tiếng hắn hét thất thanh trong lửa và khói "ta sẽ trở lại thế gian này năm trăm năm sau... ta sẽ trở lại!" Sau đó hai phụ tá ác ôn Henriet và Poitou cũng lần lượt bị đưa lên giàn hỏa và bị đốt cháy thành than, kết thúc cuộc đời của những tên độc ác và tàn bạo... Ðó là chuyện có thật đã xảy ra cách đây 5 thế kỷ.
Giết Người Lấy Sọ Luyện "Thiên Linh Cái"
Sau khi tình cờ phát hiện 3 sọ người tại nhà của Phạm Văn Tuấn, xã Tân Quới, huyện Thanh Bình, tỉnh Ðồng Tháp. Công an đã bắt giữ và tiến hành cuộc điều tra. Ban đầu, Tuấn khai những vật hành lễ trên là Sư Phụ của hắn ở núi Sam, Châu Ðốc. Các điều tra viên lần tìm và mất nhiều thời gian mới mò ra tung tích ông thầy Ba Một (thầy tu một mắt) đang ở Kiên Giang. Thế nhưng ông thầy lại khẳng định không biết gì về 3 cái sọ nêu trên.
Bị Sát Hại Do Mê Tín Dị Ðoan
Không thể chối quanh co được nữa, Tuấn đã khai nhận đó là tác phẩm của hắn. Tên sát nhân đã giết chết 3 cô gái, cắt lấy thủ cấp để luyện .Thiên Linh Cái., còn xác nạn nhân thì được chôn xung quanh nhà hắn. Ngày 7-9-2000, công an tỉnh Ðồng Tháp đã huy động lực lượng đến khai quật khu đất quanh nhà kẻ sát nhân. Công việc rất khó khăn do đang mùa nước ngập. Nhưng kết quả thu được thật là kinh hoàng. Cả 3 xác người không đầu đang trong tình trạng phân hủy. Ðó là chị Nguyễn Thị Nguyệt sinh 1972 ở thị trấn Thanh Bình, Phạm Thị Ðẹp sinh năm 1975 xã Tân Thạnh, và Lê Thị Nguyên sinh năm 1984 xã Tân Huề. Giống như Phượng, nạn nhân thứ tư, may mắn không bị cắt đi thủ cấp, đến gặp Tuấn để xin bùa cho chồng đừng nhớ vợ lúc cô đi làm ăn xa như 3 cô gái kia đều có đầu óc mê tín đến khó tin. Nguyệt làm nghề buôn bán, xin bùa để được mua rẻ bán đắt. Hay như Nguyên, mới 17 tuổi và sống bằng nghề bán vé số, cũng đến gặp thầy để đắt hàng...
Vẻ ngoài cùng cách ứng xử bí ẩn, khó hiểu của Tuấn cũng gây cảm giác huyền bí với các khách hàng của thầy bùa. Giờ hẹn làm phép của thầy luôn luôn là 12 giờ đêm, với khung cảnh ngôi nhà là cái chòi giữa đồng hoang vắng. Hay muốn vào nhà phải chui từ dưới sàn lên, trong khi cửa chính đóng im lìm.
Theo lời khai của kẻ sát nhân, hắn quyết tâm giết người lấy sọ để luyện thiên linh cái theo bí quyết lan truyền trong giới thầy tu trên núi. Theo đó, ai cũng luyện thành công thuật công phu này sẽ có khả năng biết trước được tương lai, kêu được gió, có thể tàng hình... Và với niềm tin cuồng tín đó, hắn đã thực hiện ý đồ tới cùng.
Sau khi có được 3 sọ người, hằng đêm, Tuấn đều đem ra làm phép .gọi hồn. bằng cách niệm thần chú, gọi tên các nạn nhân, viết nguệch ngoạc tên của họ bằng mực tàu trên những tấm bùa giấy vàng. Có lẽ tưởng mình đã thành phép, nên khi công an đến nhà, hắn vẫn khinh khỉnh, tỉnh bơ. Thậm chí khi bị bắt giam, hắn vẫn tin rằng mình sẽ dùng phép tàng hình, độn thổ.
(Trích từ báo Tuổi Trẻ)
Gánh Vợ Trên Vai 30 Năm
Trên đại lộ thị trấn Tân Tạo huyện Phiên Ngung (Quảng Ðông – Trung Quốc) thỉnh thoảng lại xuất hiện một đám đông những người hiếu kỳ tụ tập ở một góc đường. Họ chăm chú nhìn vào cái giỏ mây đặt bên đường. Nằm trong giỏ dài hơn 90cm, ngang nhỏ hơn 60cm, là một người dị dạng: tứ chi hoàn toàn bị gấp khúc, xương sống cong gập, toàn thân chỉ còn da bao lấy đầu xương. Người ấy nằm bất động, chỉ có hai con mắt và miệng là cử động được.
Ông lão Triệu Hiền Thành ngồi bên cạnh cái giỏ mây cho biết người nằm trong giỏ là vợ ông – bà Ðường Kim Tú. Ông nói: “Ngày trước, bà ấy cao 1m69, nặng 54kg. Giờ đây chỉ còn 24kg rưỡi, cao không tới 0.7m.”
Thật khó mà hình dung được bà lão đang cuộn tròn kia đã từng là một phụ nữ cao ráo, cân đối. Ông Thành kể: “Năm 1963, vợ tôi mới 27 tuổi. Một hôm đi làm đồng về bà ấy than đau mắt cá. Qua hôm sau, đầu gối cũng bắt đầu đau nhức. Sau đó, cả chân, tay, vai đều đau thốn như bị ai rút gân vậy. Chỗ nào đau thì chỗ đó bắt đầu co rút lại. Bà ấy đau đến nỗi cứ khóc suốt. Tôi đã đưa bà ấy đi khám nhiều bác sĩ.”
Hầu hết đều cho rằng bà mắc bệnh phong thấp. Nhưng càng uống thuốc, bệnh tình bà càng nặng, thân thể ngày càng teo lại. Các khớp xương bị phù gây đau nhức rồi biến dạng. Ðến lúc này ông Thành biết vợ mình mắc phải bệnh nan y.
“... Lỗi tại tôi cả. Vợ vừa mới sinh chưa đầy một tháng đã phải ra đồng làm việc, cứ ngâm mình trong nước mãi... Rồi tôi lại không đủ tiền cho bà ấy chữa bệnh. Mỗi lần khám tốn những 30 đồng.”
Vào những năm ấy, 30 đồng đối với một nông dân Trung Quốc là một số tiền rất lớn.
thời kỳ đầu mới phát bệnh, Ðường Kim Tú không ra đồng làm việc được nhưng có thể nửa nằm nửa ngồi bế con. Ba năm sau bà bị căn bệnh quái ác làm cho biến dạng, toàn thân không thể duỗi thẳng, không thể cử động được nữa. Chỉ có cái đầu là còn động đậy. Từ đó, bà sống nửa đời còn lại trong cái giỏ mây của ông chồng. Ăn uống, tiêu tiểu... thảy đều do chồng săn sóc.
“Trước đây con gái giúp tôi một tay”, ông nói. Nhưng đến năm 23 tuổi, Triệu Kim Hoa, con gái ông, mắc bệnh viêm màng não rồi qua đời. Cái chết của Kim Hoa là một cú sốc cho vợ chồng ông. Tinh thần của bà Kim Tú ngày càng suy sụp...
Năm 1993, ông Thành quyết định rời quê nhà đi tìm cuộc sống mới. Ông đặt vợ vào một cái giỏ mây, tự mình gánh đi. Một người đồng hương viết lại hoàn cảnh khốn khổ của họ và bệnh của bà Kim Tú lên một tấm giấy lớn cho họ mang theo qua khắp các tỉnh thành của Trung Quốc.
Bà Kim Tú kể: “Chúng tôi đã qua 8 tỉnh rồi: Hồ Nam, Giang Tây, Triết Giang, Phúc Kiến... hôm nay mới đến được Phiên Ngung này”. Tuy thân thể bị teo nhỏ nhưng giọng của bà vẫn còn trong trẻo, đầu óc hãy còn minh mẫn.
“Ði khắp nơi để kiếm sống đương nhiên là không dễ chịu rồi. Nhưng buồn nhất là phải chịu đựng ánh mắt soi mói của mọi người.” Hồi ở Quý Châu, có một tạp chí bảo tôi mang vợ ra cho người ta chụp ảnh chung, họ sẽ cho tôi tiền nhưng tôi từ chối. Tôi thà đi ăn xin chứ nhất quyết không làm chuyện ấy. Có thời gian, mỗi ngày chúng tôi kiếm được bảy, tám chục tệ. Hôm nào may mắn, được hơn cả trăm tệ...”
Qua bao gian khó, ông Thành vẫn cứ gánh vợ bên mình, như là một bảo vật ông phải gìn giữ.
“Chúng tôi hai người cùng khổ, nhất định phải ở bên nhau rồi” – ông Thành vừa vắt khăn lau cho vợ, vừa tiếp tục câu chuyện. “Năm tôi lên 6 gặp cảnh mất mùa, cha mẹ đem tôi bỏ ngoài đường. Tôi phải đi làm thuê, chăn bò... để kiếm miếng ăn. Sau có người mai mối tôi với vợ tôi bây giờ. Còn vợ tôi, mới lên 3 thì cha mất, mẹ cải giá, dượng ghẻ đối với bà ấy không tốt lắm...” Ông nhìn vợ trìu mến: “Tôi không thể bỏ vợ được! Nếu bà ấy mà chết trước tôi không biết sẽ ra sao nữa!” Bà Kim Tú nằm trong giỏ nghe được câu nói tình cảm của chồng cũng bật cười: “Ðúng vậy! Nếu chẳng may ông ấy mà chết trước tôi cũng không thiết sống nữa!”
Bà nói tiếp: “Nhiều năm trước tôi từng nghĩ đến cái chết. Nhưng tôi chạnh nghĩ đến chồng, đến chị và em trai tôi còn ở quê nhà, tôi lại không muốn chết nữa. Ông ấy gánh tôi trên vai ba mươi năm, vất vả vô cùng. Tôi biết mình thật vô dụng. Những gì ông ấy đối với tôi, không thể một câu là kể hết được!”
Nói đến đây, bà khóc. Ông Thành lau nước mắt cho vợ, vỗ về: “Ðừng khóc nữa, mai chúng ta về quê...”
Họ ra bến xe Quảng Châu. Chuyến xe chiều ấy sẽ đưa họ về lại cố hương Tứ Xuyên. Nhìn cảnh ông già 60 tuổi gánh trên vai bà vợ 61 tuổi, lẻ loi ở bậc cửa xe, không ai mà không thấy xót xa...
Bích Tuyền
Rắn Trong Bụng
Những chuyện thật lạ lùng chúng ta không bao giờ nghĩ đến nó có thể xảy ra như câu chuyện sau đây:
Yeter Yildirum 15 tuổi là một người con gái Thổ Nhĩ Kỳ đã đau khổ vô cùng vị chứng bệnh đau bụng kinh niên kéo dài hơn 5 năm trường. Cô đã từ một người con gái ngây thơ vui nhộn có nhiều bạn bè trở thành một người cô độc phải chịu đau đớn từng cơn vì bị cái bụng nó hành và có khi còn kéo thêm cái chứng nhức đầu. Vì sống trong một vùng nông thôn ít dân cư nên chuyện cô bị bệnh ai cũng biết cũng vì thế mà mọi người lo sợ không dám lại gần. Gia đình cô phải dọn đi cách xa cái làng đó đến 80 dặm. Càng ngày chứng bệnh càng nặng ba má cô phải đưa cô vào nhà thương. Sau khi khám nghiệm và chụp hình xong bác sĩ gặp ba má của cô ta và nói:
- Cái này không sao hết. Chúng tôi sẽ làm một cuộc giải phẫu để lấy những con rắn từ trong bụng của con ông bà ra.
- RẮN GÌ??? Hai ông bà la lên trong sự kinh ngạc....
Khi nhìn hình quang tuyến bác sĩ đã thấy 3 con rắn nước nằm trong bụng của cô gái. Có thể cô ta đã nuốt những cái trứng của con rắn khi uống nước từ một giòng suối gần nơi cô ở, và chúng nó đã nở ra và sống ở trong bụng của cô hơn 5 năm trời. Những con rắn này chỉ lớn hơn sợi chỉ một chút xíu và dài khoảng một gan tay. Cô ta đã bình phục ngay sau khi giải phẫu.
*** Câu chuyện này đã được tăng trên báo Daily Star ngày 28/6/79.
---------- Post added at 09:26 PM ---------- Previous post was at 09:25 PM ----------