Viên ngọc màu đen

Cửa hàng game Nintendo nShop

-C.f0restwOw-

Nấm nhỏ
Lâu lắm không vào 4rum, truyện vừa mới viết anh em đọc thử cho ý kiến =))
Có tham khảo ai thấy giống ở đâu thì cũng đừng trách nhé.



Lời tác giả:

Truyện đầu tay.Dạo này có hứng viết truyện nên đã ỉa ra truyện này.Truyện là những tình tiết hư cấu không có thật nhưng xen vào đấy là 1 phần cuộc sống của chính tác giả. Căn bản là tại éo nghĩ ra đc cái gì nên cho vào cho đỡ chán truyện .Đọc mà có lủng củng tẻ nhạt thì đừng có chê...Lần đầu tiên viết truyện À quên mất là truyện của tớ có đi ăn trộm ý tưởng ở 1 số ông bà nổi tiếng khác...LOL<LOL là Laughing Out Loud nhé không lại nghĩ thành cái gì bậy bạ>

Phần I
Kỳ lạ

Đấy là vào 1 đêm,thời tiết thay đổi liên tục khiến con người cảm thấy vô cùng bứt rứt.Nằm trên giường ôm quyển truyện,ánh đèn leo lét của chiếc đèn sạc pin.Thầm nghĩ trong đấu:

"Cái trường chết tiệt,cứ 11h cắt điện,chẳng được cái tích sự gì."

Căn phòng chìm hoàn toàn vào trong bóng tối,chỉ có 1 góc với ánh đèn leo lét.Tôi cầm quyển truyện vừa mượn được và đọc. Nhưng trong đầu vẫn nghĩ vẩn vơ về mấy đứa bạn "thân" mà tôi cứ cho là như vậy từ trước đến giờ.

Vừa nãy có đứa bạn đi ngang qua tôi và hỏi.

-Không đi với mấy đứa kia à?!

Tôi trả lời:

-Không!


Mặc dù Tôi chẳng hiểu mấy đứa kia đi đấu.Mấy đứa bạn "Thân" của tôi đi đâu mà tôi không biết?!tôi hỏi:

-Mấy đứa kia đi đâu?!

Thằng bạn trả lời gọn lỏn:

-Sàn.Thế chúng nó không rủ mày à ?!

Tôi nghĩ trong đầu."Chúng nó đi sàn lại không rủ mình,ừ thì biết mình không đi nhưng cũng rủ một câu chứ nhể ".rồi như phản xạ tự nhiên.Tôi trả lời đứa bạn
.
-À có! Nhưng mà tao không thích đi nên ở nhà.

Tôi cười rồi đi vào phòng đóng cửa lại.Chìm trong bóng tối.Mò mẫm tìm cái đèn sạc trong bóng tối.

Ông anh cùng phòng cũng đi hát Karaoke rồi.Lúc tối cũng rủ tôi đi nhưng tôi từ chối.Dạo này tôi từ bỏ tất cả mọi thú vui.Bây giờ tôi chỉ ở trong phòng có 1 mình.Trong đầu quanh quẩn với những ý nghĩ về nhưng đứa bạn "thân"

...

Nhưng suy nghĩ về những đứa bạn cứt đít đấy chỉ đọng lại trong đầu tôi có 1 lúc.Tôi đắm chìm vào quyển truyện.Không hiểu có gì hay nhưng nó đọc,đọc ngấu nghiến rồi quên hết mọi việc.Đọc đến lúc ánh đèn tối dần đi tôi vẫn đọc. Rồi 1 lúc sau người anh cùng phòng đi chơi về nó cũng không biết gì cả. Vẫn đọc....

Quyển truyện kỳ lạ tại sao có sức quấn hút đến như vậy?!

Điều đầu tiên,là vì quyển sách trông rất kỳ quái.Thứ 2 là đây là một quyển sách viết tay.Nó có một sức quấn hút kỳ lạ.Quyển sách được đóng rất cẩn thận với bìa bằng da và các góc được nẹp bằng những miếng ngà trắng.

Giở trang đầu tiên.Đập vào mắt,Những dòng chữ không đẹp nhưng đều tăm tắp và tất cả đều đc viết bằng một thứ mực kỳ quái. Đỏ như máu:

"Những khám phá có nghĩa là chỉ hủy diệt sự trói buộc mà không cần chiếc cọc.Hãy đọc,cười cợt,và bước vào lãnh địa của tôi,vì chúng tôi đã bị trói buộc vào nơi này.Ôi đau khổ thay cho Kar."

Trầm ngâm bên những câu không thể giải thích đc đó một hồi lâu mà không thể lý giải đc gì.Cuối cùng tôi lật sang trang đầu tiên và bắt đầu đọc những dòng viết tay của người tên Kar này.Câu chuyện kỳ lạ nhất mà tôi từng được đọc trong suốt bao nhiêu năm.

"Buổi tối ngày mười lăm tháng mười tôi bước chân ra ngoài trời lạnh và tôi đi bộ cho đến khi mệt nhoài.sự huyên náo của thực tại rớt lại phía sau khi tôi đi đến chỗ hai mươi sáu con chim giẽ đang lặng ngắm cảnh điêu tàn.Băng qua chúng,tôi lang thang bên những hàng cây trơ trụi và ngôi vào nơi mà tôi có thể thấy con cá đang liếc.Một đứa trẻ cầu nguyện.Cửa kính hắt ánh trăng vào tôi.Cỏ dại hát một bài nguyện ca dưới chân tôi.Và chiếc bóng nhọn hoắt di chuyển chầm chậm phía bên trái.

Tôi đi bộ dọc theo con đường trải sỏi trắng bạc cho đến khi đến chỗ năm con kỳ lân đang phi nước đại bên cạnh vòi nước cũ.Ở đây tôi tìm thấy một viên ngọc, một viên ngọc lộng lẫy,một viên ngọc tuyệt vời nhưng màu đen.Giống như một đóa hoa,nó ngào ngạt hương thơm,và tôi đã nghĩ mùi hương của nó chỉ lầ một thứ mặt nạ,nhưng tại sao một vưu vật như thế lại cần đến một tấm mặt nạ?

Tôi ngồi giữa chỗ con cá đang liếc và năm con kỳ lân đang phi nước đại,và tôi cảm thây yêu điên dại viên ngọc ấy.Quá khứ đã tự chìm đi trong nỗi nhàm chán và..."


Bỏ quyển sách sang một bên đốt một điếu thuốc để cố suy nghĩ về những dòng chữ khó hiểu trong quyền sách.còn rất nhiều nhưng tôi không thể nào hiểu nổi.Bên giường bên cạnh tiếng ngáy của ông anh cùng phòng vang lên khe khẽ.Lại chìm trong dòng suy nghĩ về một thứ bút pháp kỳ lạ của nhân vật tên Kar.Đây có vẻ là 1 câu truyện do 1 con người viết về cuộc đời của mình. Tôi hút nốt điếu thuốc và tắt chiếc đèn đi. Nó quyết định ngủ,ngày mai nó sẽ đi hỏi người chủ đã cho nó mượn quyển sách.

Còn tiếp ......:em23:
 

hangrant

Nấm nhỏ
Để tớ còm-men tí nhá: NO INTERESTS.

Nói thẳng ra là không có tí chi tiết nào để lôi cuốn người đọc. Kể cả chi tiết có vẻ thú vị nhất đọc 1 lát tự dưng lại thấy nhàm. Một số thì quá ư normal mà lại dài.

Hy vọng phần tiếp theo hay hơn.

Ráng viết cho ae chém nha.
 

dark_pearl

Super Moderators
Thành viên BQT
Văn phong mạnh bạo nhỉ, dùng từ này như:

"Cái trường chết tiệt,cứ 11h cắt điện,chẳng được cái tích sự cặc gì."

Wa' nặng, nên sửa đi bạn ah >"<, và như bạn hangrant nói truyện ko hấp dẫn -_-

Và tựa truyện giống nick mình wa' ^^
 

-C.f0restwOw-

Nấm nhỏ
Sẽ cố gắng sửa đổi >.< Tại mình nghĩ gì viết đấy nên như vậy >.< mới tập tạnh mà nên có gì các bạn cứ nói :"> Sẽ cố gắng ở phần 2 :D

Tóm tắt phần một: Câu truyện bắt đầu vào một buổi tối như mọi buổi tối khác của Alber.Nhưng có những điều không thể lý giải được đã theo anh vào giấc ngủ. Một quyển truyện viết tay với nhưng dòng viết không thể nào lý giải nhưng lại hết sức quấn hút.

..."Những khám phá có nghĩa là chỉ hủy diệt sự trói buộc mà không cần chiếc cọc.Hãy đọc,cười cợt,và bước vào lãnh địa của tôi,vì chúng tôi đã bị trói buộc vào nơi này.Ôi đau khổ thay cho Kar."...


Điếu thuốc tàn cũng chính là lúc tôi chìm vào giấc ngủ....


Phần II
Ám ảnh

Giật mình tỉnh giấc,mồ hôi đầm đìa... có lẽ tại thời tiết quá nóng mà trên người lại quấn cả cái chăn bông to sụ... Trời mới tờ mờ sáng.Vậy là vẫn chưa có điện. Đúng 6h sáng ký túc mới lại có điện. Mò mò đầu giường tìm chiếc đồng hồ. Bây h mới là 5h15' ... Còn những 45' nữa mới có điện.Tôi lại lầm bầm chửi thầm cái trường chết giẫm.

Rồi tôi lại với lấy quyền truyện. Lại chìm đắm trong những suy nghĩ về cái được gọi là Viên ngọc màu đen mà Kar kể..

Mê mẩn một lúc bỗng tự dưng đèn bật sáng. Nhanh như vậy sao.. mình mới chỉ cầm lấy quyển truyện và nghĩ về nó 1 chút thôi mà. Ngó đồng hồ lần nữa. Khỉ thật, đã 6h rồi.. vậy mà mình cứ nghĩ mới cách đây có 3 hay 5 phút thôi chứ.

Mà thôi,thây kệ nó đi. Có điện thì càng sướng. Bật dậy khỏi giường tôi đi đánh răng rửa mặt. Hất những làn nước mát lạnh lên mặt làm cho tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Đi vào phòng tôi lại ôm lấy quyển sách và đọc lại những dòng khó hiểu của nhân vật tên Kar. Càng đọc tôi càng thấy như Viên ngọc là 1 thứ gì đấy rất quyến rũ nhưng cũng rất tà độc... (^,..,^)

Tôi đã định rồi. chút nữa sẽ đi hỏi người cho thuê sách cũ. Xem quyển sách này ở đâu ra.
Mặt trời đã lên... cuộc sống lại vào guồng của nó nhưng hôm nay tôi quyết định sẽ dừng tất cả mọi chuyện lại để đi hỏi ông chủ tiệm sách.

8h15 tôi có mặt ở cửa hàng sách, ông chủ đã đến. Tôi lại gần và hỏi:

-Cháu chào ông,hôm qua cháu có mượn một quấn sách ở đây. Và thấy rất kỳ quặc. Cháu muốn hỏi là ông kiếm quyển sách đấy ở đâu vậy.

Ông chủ cửa hàng tươi cười hỏi.

-Thế quyển sách tên gì?! Đa phần sách của cửa hàng toàn là của những học sinh đã tốt nghiệp bán lại. Ông làm sao có thể nhớ hết được.

Tôi nói với ông chú cửa hàng:

-Quyền sách không có tựa ông ạ! Bìa đen,bốn góc có kẹp bốn miếng ngà trắng. Hôm qua cháu vào mượn sách thấy ấn tượng nên đã lấy. Mà hôm qua không phải ông trông hàng.

Nghe thấy tôi tả về quyển sách ngay lập tức mặt ông chủ tiệm sách tối sầm lại. Ông hỏi:

-Quyển sách đâu?!

Tôi giật mình vì lối trả lời quay ngoắt 180độ của ông...lắp bắp trả lời:

-Dạ cháu.. cháu đang để ở phòng.

...

-Thế cháu lấy quyển sách ở chỗ nào.?!

Tôi dẫn ông chủ tiệm sách vào góc trong cùng của cửa hàng. Cửa hàng chuyên thu mua sách cũ. Cái góc tôi lọ mọ hôm qua toàn quyển cũ rích từ đời ông ba mươi nào rồi ấy. Tôi chỉ cho ông chủ cửa hàng nhìn về cái góc mà hôm qua tôi đã lấy quyển sách. Trong góc vẫn còn 2 quyển nữa bìa bọc giống hệt như thế.

Ông chủ cửa hiệu nói với tôi:

-Mai cháu mang sách trả cho ông nhé. Sách đấy không cho mượn được!

Tôi ngỡ ngàng hỏi:

-Sao lại thể hả ông?! Cháu rất muốn đọc tiếp quyển thứ hai... quyển kia rất quấn hút ông ạ!

Ông chủ hiệu sách nói lại giọng cộc cằn:

-Đã bảo không là không. Mai mang quyển sách đến đây.

Cái tính tôi là thế này.Cứ càng cấm là tôi lại càng làm. Tôi hỏi ông chủ cửa hàng:

-Dạ vâng! mai cháu sẽ mang sách trả ông. Nhưng ông có thể cho cháu biết là bộ sách này ở đâu ra không ạ?! Mà tại sao cháu lại không thể thuê chúng được?!

Ngẩn mặt lên tôi bất chợt nhận ra nét mặt của ông chủ cửa hàng thay đổi. Không phải là cáu gắt. Mà là đau khổ.Ông nói:

-Thật ra mấy quyển này không biết tại sao lại ở đây. Nhưng đây là sách mà thằng cháu nội ông đã viết trước lúc mất.

Tôi bỗng giật mình. Ông lại nói tiếp:

- Nó là tất cả đổi với tôi. Bố mẹ nó mất sớm, chỉ còn lại nó với tôi. Nó rất hay làm thơ,và viết sách rất giỏi nữa. 3 Quyển sách này nó đóng bìa định sẽ chép lại những bài thơ nổi tiếng bằng tay. Nhưng chẳng hiểu sao,sau một hôm đi chơi về nó bỗng trở nên xanh xao. Rồi cứ thế ngày một yếu đi... suốt ngày chỉ cắm mặt vào mấy quyển sách. Viết viết lách lách.


Ông vừa kể,nét mặt già nua đầy vẻ đau khổ.Ông nói tiếp:

-Sau đấy mấy hôm nó như người điên. Suốt ngày kêu gào Perle ... tôi không hiểu nổi Perle là gì nữa. Sợ quá tôi đưa nó vào viện. Nó mất sau đấy mấy hôm khi viết xong quyển thứ ba.

Tôi thấy mọi chuyện vô cùng kỳ quặc. Quyển sách tôi đọc ngày hôm qua toàn những từ ngữ của một người điên sắp chết viết sao?! Càng lúc càng tò mò. Nhưng tôi biết là ông cụ sẽ không cho tôi mượn quyển tiếp theo nên tôi định bụng chờ đến ngày hôm sau. Cứ cách một ngày ông cụ sẽ lại đến nên ngày mai chắc chắn sẽ đổi ca.Bây giờ cứ về đã.

Cả ngày hôm đấy đầu óc tôi cứ xoay quanh những câu viết của Kar về viên ngọc màu đen và năm con kỳ lân.

Đến tối,sau khi ăn xong,trở về phòng. Trong phòng không khí vô cùng ngột ngạt.Cánh cửa sổ rộng mở và ngoài trời như vẫy gọi tôi.Tôi bước lại cửa sổ và vén cái màn chắn sang một bên,đứng đó,rít thuốc liên tục.

Xin cho tôi nói đôi chút là những thói quen không đổi đó từ lâu là một phần trong bản chất của tôi.Tôi không nghiện việc đi dạo ban đêm,hoặc lang thang về khuya trước khi lên giường,nhưng bây giờ,kỳ lạ làm sao,với những trang sách còn vấn vương trong đầu bất chợt tôi cảm thấy một sự thôi thúc mơ hồ muốn rời khỏi căn phòng oi bức này để đi dạo.

Tôi bồn chồn đi lại trong phòng suy đi tính lại rồi cuối cùng,tôi dập điếu thuốc,cầm chìa khóa và bước ra cửa.

Nói ra sợ không có ai tin nhưng mà công nhận lúc đấy chẳng hiểu sao chân tôi cứ bước. Nó không theo sự điều khiển của tôi nữa. Có một sức cám dỗ nào đấy rất lớn đã mê hoặc tôi,thảng hoặc đã ếm bùa đôi chân của tôi.Tôi cảm thấy, Chẳng biết phải đi về hướng nào nữa. Và rồi tôi cứ thế cắm mặt đi mà không hề biết rằng tôi phải đi đâu.Đi một lúc,tôi mới bất chợt nhận ra,mình đã ở tít mãi xa khu trung tâm. Cái chỗ khỉ ho cò gáy này chưa bao h tôi đặt chân đến cả.Mùa hè đã đến nhưng buổi tối ở đây vẫn thoáng cái lạnh.Không khí thoang thoảng mùi cỏ nhuốm sương đêm.Cái khu khỉ ho cò gáy này xung quanh chẳng có cái đếch bố gì. Đang phát triện nhưng mà chưa đến chỗ này. Xung quanh toàn những ngôi nhà cổ, cái thì hỏng gần hết,cái thì còn nguyên nhưng mà cũ kỹ... và chung nhất là ám đầy vẻ kỳ quái.

Dù đag cố xóa bỏ toàn bộ những trang sách ra khỏi ký ức nhưng những điều bí mật của trang sách vẫn đang cố bám lấy tôi.Khơi dậy trong tôi sự tò mò :" 5 con kỳ lân và viên ngọc màu đen". Tất cả những điều đó có ý nghĩa là gì.

Đang mải tập trung suy nghĩ thì đôi chân tôi thốt nhiên dừng lại. Tôi ngửa mặt lên và nhìn. Trước mặt tôi là một tòa nhà cổ... to ... Theo ngôn ngữ bây giờ mà nói thì phải là " Hoành tráng " Tôi đang đứng trước một cánh cổng sắt. Và như có một hấp lực nào đấy. Thôi thúc tôi tiếp tục tiến lên.
Tôi đi tiếp và đưa 2 tay đẩy cửa. Kỳ lạ,cách cửa không khóa.Với cảm giác của một người trong trạng thái hôn mê tôi tiếp tục đi vào bên trong.

Giật mình....

(Còn tiếp....)
 

hangrant

Nấm nhỏ
Mức độ interest từ 0/100 tăng lên 9/100.

Tả cảnh còn chưa ổn, tớ chỉ thấy toàn là 1 màu trắng với vài chi tiết mà tớ nghĩ cậu tình cờ thêm vào.

Cốt truyện có rõ ràng hơn trước.

Giờ mới biết thằng nhân vật chính tên Alber.

Nói chung khá hơn trước nhưng vẫn NO INTEREST (dưới 20 là NO tất). Truyện cậu viết thiếu cái gì đó níu người đọc đọc tiếp. Có lẽ là do cậu viết hơi lan man.

Thế cậu tính viết theo kiểu chương hồi à? Nếu thế thì cái cậu thiếu chính điểm thắt nút của mỗi phần, hay chỗ cao trào của cốt truyện. Điểm này thì phần 2 gần đạt được, 9 điểm trên là vì cái này.

Một chút góp ý: viết dài không có nghĩa hay, đa dạng; viết ngắn không có nghĩa xúc tích, rõ ràng. Cậu nên tăng tiết tấu câu chuyện lên 1 tí, giảm chi tiết thừa đi, thêm vài điểm thắt nút.

Nếu cậu viết dài thêm 1 chút càng hay (nhưng đừng viết lan man), tớ thích đọc.
 

-C.f0restwOw-

Nấm nhỏ
Thanks đã đóng góp ý kiến :D tớ tiếp thu mà :D đang cố gắng sửa đổi :D tại không có nhiều thời gian nên viết không đc chau chuốt lắm :(
 

-C.f0restwOw-

Nấm nhỏ
Tóm tắt 2 phần trước:
Một buổi chiều lang thang ở cửa hàng cho thuê sách. Alber tình cờ tìm được bộ sách viết tay của một người. Quyển sách kỳ lạ của một người viết trước khi chết. Bị quấn hút một cách vô thức vào những dòng viết khó hiểu Alber tha thẩn đi bộ và tình cờ...

Giật mình...


Phần III
Viên ngọc màu đen​

...

Trước mặt tôi là một tòa nhà với hai dãy tối đen hai bên mà đỉnh vòm và mặt tiền trông giống kỳ lạ như một con chó săn khổng lồ,đang thu mình lấy đà và sẵn sàng nhảy xổ ra.Có vài vòi nước,cũ kỹ và đã bị mài mòn theo thời gian,được trang trí bằng những hình thù kỳ lạ mà lúc đó tôi chỉ nhìn qua loa.Xa hơn,khuất nửa trong bụi cây,là tượng một đứa bé đang cầu nguyện to bằng thân người.Mưa gió,thời gian bào mòn phần đá mềm đã làm hỏng đi nét mặt,và trong ánh sáng mờ mờ những đường nét chạm khắc lộ ra một vẻ khó ưa và kỳ cục lạ kỳ.

Tôi không biết mình đã ngồi trong cái cô tịch đó bao lâu.Cảnh vật xung quanh dưới ánh trăng hòa hợp tuyệt vời với tâm trạng của tôi.Nhưng hơn hết tôi cảm thấy mình không thể hoạt động được.

Thật bất ngờ như có nguồn điện truyền vào chân khiến tôi nhận thức ra được ý nghĩa của những vật chung quanh.Vẫn bất động,tôi đứng đó,đảo mắt nhìn hết chỗ này đến chỗ khác,lòng không muốn tin.Chắc hẳn tôi đang mơ.Xét về tất cả những gì được gọi là bất thường trên đời,thì... cái vụ này hoàn toàn không thể là có thực.Vậy mà...

Vòi nước ngay bên cạnh tôi là điều chú ý trước tiên.Bên kia bể nước là năm con kỳ lân bằng đá,tất cả được chạm khắc giống hệt nhau và đang phi nước đại,con này nối đuôi con kia,như trong một cuộc diễu hành.Nhìn xa hơn,giờ bị thôi thúc bởi một ký ức trỗi dậy mãnh liệt,tôi thấy cái mái vòm,nhô cao khỏi ngôi nhà,đứng chặn luồng ánh sáng trăng và trải một cái bóng nhọn dài ngang mặt đất ngay bên trái tôi.Một vòi nước khác đằng xa được trang trí bằng hình một con cá bằng đá,con cá mà hốc mắt trống rỗng của nó đang liếc thẳng về phía tôi.Và đỉnh điểm của những thứ này là...bức tường! Cứ cách quãng độ năm tấc trên bờ tường là có đặt một con chim bằng đá đẽo gọt thô sơ. Và đếm thử tôi thấy chúng có tất cả là hai mươi sáu con chim giẽ.

Rõ rang,có vẻ như không thể xảy ra và quá kỳ lạ...tôi đang ở trong chính khung cảnh đã được mô tả trong cuốn sách kỳ lạ của Kar.Một khám phá choáng người,và đầu óc tôi quay cuồng với ý nghĩ này.Kỳ lạ,quái dị làm sao khi tôi bị lôi kéo tới một chỗ trước đây mình chưa hề lui tới và bị ném vào một câu chuyện kể được viết cách đây đã lâu.

Giờ đây tôi thấy rằng Kar - viết với tư cách là một người điên đang nằm những ngày cuối đỡi trong bệnh viên đã nắm được những chi tiết rời rạc này nhưng lại quên không giải thích chúng. Tôi thấy hoang mang và phải ngẫm nghĩ tìm một câu trả lời.

Như để làm dịu nỗi lo sợ của tôi,một mùi nước hoa thoang thoảng lẻn vào sân.Thật dễ chịu khi nó chạm đến hai cánh mũi tôi,làm như nó trộn lẫn với ánh trăng.Tôi hít vào một hơi thật sâu khi đứng đó cạnh vòi nước. Nhưng dần dần mùi đó bắt đầu có thể nhận ra rõ hơn,dữ dội hơn,một mùi ngọt,ngọt gắt khó chịu bắt đầu bò xuống hai lá phồi tôi giống như làn khói. Hoa hướng dương! Hương vị ngọt ngào tràn ngập khu vườn,dày đặc trong không khí.
Và rồi ngạc nhiên thứ hai trong tối hôm đó đến với tôi. Nhìn quanh để khám phá ra nguồn gốc của mùi thơm đó,tôi tấy đối diện với tôi,ngồi trên một băng đá khác,một phụ nữ.Cô ta mặc toàn một màu đen,và khuôn mặt giấu đằng sau một tấm mạng che. Dường như cô ta không ý thức về sự có mặt của tôi. Đầu cô ta hơi cúi xuống,và toàn bộ tư thế của cô ta gọi đến hình ảnh một người đang chìm sâu trong trầm tư.

Tôi cũng nhận ra một vật đang nép cạnh cô ta. Đó là một con chó, một con thú to lớn với cái đầu kỳ dị lớn quá khổ thân mình và đôi mắt to như khu chén. Trong vài phút tôi đứng nhìn cả hai chằm chằm. Dù trời đã dần chuyển sang hè nhưng thời tiết ban đêm ở nơi này vẫn thoáng cái lạnh. Nhưng người phụ nữ ăn mặc rất mỏng,một bộ váy áo dài đen muốn làm nổi bật lên chiếc cổ trắng toát.

Với tiếng thở dài đầy hối tiếc vì sự tĩnh mình đầy thi vị của tôi bị phá vỡ, tôi băng ngang qua sân đến đứng bên cạnh cô ta. Dường như cô ta vẫn không có vẻ gì là đã nhận ra sự có mặt của tôi, hắng giọng, tôi ngập ngừng nói.

-Chắc cô là chủ nhân ở đây. Tôi ... tôi thực sự không biết ở đây có chủ,và cánh công ...à,cánh cổng không khóa. Tôi xin lỗi vì đã xâm nhập trái phép.

Cô ta không trả lời,và chỉ có con chó là chằm chặp nhìn tôi trong sự im lặng lầm lỳ.Khong nói thêm một lời lịch sự nào nữa,tôi ngập ngừng tiến về phía cánh cổng.Định ra về.

-Xin đừng đi!

Bất ngờ cô ta nhìn lên và nói.

-Tôi cô đơn.Ôi! Nếu như cậu biết tôi cô đơn như thế nào ?!

Cô ta nhích sang một bên trên băng ghế và ra hiệu cho tôi ngồi xuống bên cạnh. Con chó tiếp tục dò xét tôi bằng đôi mắt to của nó.
Hoặc do việc gần gũi mùi hoa hướng dương đó,do tính bất ngờ hoàn toàn của sự vụ này, hoặc có lẽ do ánh trăng tôi cũng không biết,nhưng khi nghe cô ta nói như thế,một nỗi rộn ràng chạy khắp người tôi và tôi chấp nhận lời mời ngồi.

Theo sau đó là một khoảng im lặng,suốt thời gian đó tôi bối rối tìm cách bắt chuyện. Nhưng bất ngờ cô ta quay sang con vật và nói.

-Hui qu,For! ( Tiếng TQ là Đi về,For)

Con chố ngoan ngoãn nhỏm dậy và từ từ lẩn vào trong bóng tối. Tôi nhìn theo cho đến khi nó biến mất về hướng ngôi nhà. Rồi người phụ nữ nói với tôi bằng thứ tiếng đặc sệt vùng Tân Cương,khó nghe vô cùng.

- Từ lâu lắm rồi tôi chưa có dịp nói chuyện với ai... Chúng tôi là người lạ. Tôi không biết anh và anh cũng không biết tôi. Nhưng... đôi khi mình lại tìm thấy ở những người lạ một mối quan tâm ràng buộc. Cứ cho là chúng ta có thể bỏ qua những thói quen và nghi thức giới thiệu,được không?

Vì lý do nào đó tôi thấy tim mình rộn ràng khi cô ta nói ra điều đó.

-Được chứ. Chỉ một nơi giống như chỗ này cũng đủ nói lời giới thiệu rồi. Hãy cho tôi biết, cô sống ở đây hả?!

Cô ta im lặng một lát, và tôi bắt đầu sợ rằng mình đã quá bộp chộp. Rồi cô ta bắt đầu một cách từ tốn.

-Tên tôi là Perle,và tôi thực sự là một kẻ xa lạ đối với vùng đất đông đúc và bận bịu này,dù tôi đã ở đây được khá lâu.Quê tôi ở Tân Cương. Vùng đất ngoài vùng kiểm soát của chính phủ. Anh biết không,tôi đến đây là để tìm người em trai độc nhất của mình. Sau một vụ bạo loạn ở vùng Tân Cương nó đã trốn đi. Quê tôi cũng không biết phải dùng từ nào để diễn tả nữa... một vùng đất tự trị ... con người cũng như xã hội vô cùng loạn. Nó đã không chịu đựng được sự hỗn loạn ở đó nên đã bỏ đi. Sau vụ bạo loạn gia định tôi gần như mất trắng tất cả. Từ một gia đinh giàu có,bỗng chốc chẳng còn gì... ba me tôi đều đã bị đánh chết sau vụ đàn áp của quân đôi. Em trai bỏ đi.. mọi người đều nói nó đã chết và không tìm được xác sau vụ bạo loạn nhưng tôi vẫn hy vọng nó còn sống.

Một tuần sau vụ bạo loạn, tôi nghe một người bà con làm ở đây về thăm quê nói lại. Có nhìn thấy em trai tôi ở Bắc Kinh. Tôi khăn gói và bán hết gia sản còn lại ở Tân Cương lặn lỗi lên đây để tìm nó.

Giọng cô ta nhỏ dần, và rồi ngồi im đăm đăm nhìn đám cỏ úa. Khi nói tiếp,giọng cô ta chùng xuống và ngập ngừng....

-Tôi... tìm được nó... nhưng trời ơi,giá như không tìm được thì hơn! Nó ... còn hơn là đã chết nữa.

Tôi đăm đăm nhìn cô ta . Trong đầu chẳng còn sắp xếp nổi từ ngữ như thế nào để diễn ta nữa.

-Thần kinh à?!

Tấm mạng run lên như thể vai cô đang run,như thể những suy nghĩ của cô ta đã khơi lên một sự kiện nào đó vô cũng khủng khiếp trong quá khứ. Không quan tâm đến câu hỏi cắt ngang vô cùng khiếm nhã bất lịch sự của tôi cô ta nói tiếp.

-Tối nay tôi đến đây... tôi không biết tại sao ... chỉ vì cánh cổng không khóa,và chỗ này thật yên tĩnh. Không biết tôi có làm anh chán với những tâm sự và chuyện riêng tư không vui của tôi không?!

-Hoàn toàn không!


Tôi đáp.

-Tôi cũng tình cơ thôi,có lẽ vẻ đẹp của nơi này hấp dẫn tôi. Tôi thỉnh thoảng cũng muốn làm nhà nhiếp ảnh nghiệp dư và rất chú ý đến những phong cảnh khác thường. Và tối nay tôi đang làm một chuyến dạo đêm để làm giảm bớt tác động xấu của một cuốn sách mà tôi đang đọc.

Cô tả trả lời thật lạ trước câu này,một câu trả lời hoàn toàn không dính tới mạch suy nghĩ của chúng tôi và có vẻ như một câu nói vô tình thốt ra.

- Sách vở là những thứ đầy quyền lực. Chúng có thể ràng buộc con người hơn cả những bức tường nhà giam.


Cô ta nhận thấy vẻ bối rối của tôi trước lời nhận xét đó và vội vàng nói thêm.

- Thật kỳ cục là chúng ta cùng gặp nhau ở đây.

Trong một phút tôi không trả lời. Tôi đang nghĩ về mùi hương hoa hướng dương của cô ta. Mà với một người rõ ràng là có trình độ như cô ta, việc xức nước hoa quá đậm như thế không thể gọi là có óc thẩm mỹ được. Tôi có ấn tượng rằng mùi nước hoa như để cố che giấu đi một bý mật nào đó,rằng nếu như nó mất đi ... tôi phải nhận ra ... nhưng mà đó là cái gì thì tôi không thể nào nghĩ ra được...!

Nhiều giờ trôi qua chúng tôi vẫn ngồi đó nói chuyên, thú vị trước tình bạn. Cô ta không hề gỡ màng che mặt ra, dù cháy bỏng với ước muốn được thấy nét mặt cô ta,tôi vẫn không dám yêu cầu. Một nỗi bồn chồn kỳ lạ dần dần xâm chiếm tôi. Người phụ nữ này quả là một người đối thoại quyến rũ,nhưng ở cô ta có một cái gì đó mơ hồ gây trong tôi một cảm giác khó chịu vô cùng.
Tôi Nhận thấy rõ,chỉ một vài phút trước khi những tia bình minh đầu tiên xuất hiện thì chuyện đó xảy ra.Bây giờ khi tôi nhìn lại, ngay cả với những vật thể và những suy nghĩ bình thường ở mọi góc cạnh,thật không khó gì để nhận ra ý nghĩa của hình ảnh đó. Nhưng ngay cái lúc đó thì đầu óc tôi chẳng tài nào mà suy nghĩ ra xem nó là cái đếch bố gì....

Một cái bỏng mảnh mai di chuyên ngang khu vườn một lần nữa khiến tôi nhìn lại bóng đêm đen chung quanh mình. Tôi nhìn lên qua đỉnh ngôi nhà hoang và giật mình như vừa bị trúng một cú đánh. Trong một thoáng tôi nghĩ mình đã thấy một đám mây kỳ dị trôi thấp ngay trên đầu tôi. một đám mây đen dày đặc với hai đầu giống như đôi cánh trong hình thù một con dơi khổng lồ đang bay.

Tôi chớp mắt nhìn lại.

- Đám mây!

Tôi kêu lên

- Đám mây kỳ quặc! Cô... có thấy....

Tôi sựng người lại và nhìn kinh ngạc.

Chỗ ghế đá bên cạnh tôi trống trơn. Người phụ nữ đã biến mất.
....
(Còn tiếp....)

---------- Post added at 03:23 PM ---------- Previous post was at 01:23 PM ----------

Update ... Phần III truyện ^^
 

hangrant

Nấm nhỏ
-Nhận xét đầu tiên: Sai chính tả nhiều quá, bộ cậu không kiểm tra lại à.

-NX 2: mấy câu hội thoại cứng như đá, cứ như người nước ngoài mới học tiếng Việt được 1 năm ấy, nhai mấy câu đó mà rụng hết cả răng.

-Trong giao tiếp thường ngày, người ta thường nói ngắn gọn, nhưng như tớ đã từng nói, ngắn không có nghĩa là xúc tích, dễ hiểu. Cái câu "Thần kinh à?" nếu không để ý thật kĩ thì người đọc sẽ nghĩ này thằng cha nv chính chửi cô gái.

-Cho tớ hỏi mấy người trong truyện cậu là người nước nào thế? Trung Quốc hay thuộc bên châu Âu.

-Khung cảnh lần này đầy đủ hơn, nhưng RỐI quá. Tớ không biết cái ngôi nhà trong truyện được thiết kế theo lối kiến trúc nào, hay ít nhất nó thuộc nền văn hóa nào? Ban đầu tớ tưởng giống như mấy cái ngôi nhà cổ bên châu Âu nhưng đọc tiếp thì lại không phải.

-Truyện cậu viết theo hướng kỳ bí nên lời văn không bình thường tý cũng không sao, nhưng cậu viết theo kiểu của phần 1 và phần 3 thì e người ta không dám đọc tiếp. Cậu viết cứ như chỉ để mỗi mình cậu đọc hay trưng ra cho có cái gọi là truyện, nói thẳng ra là cậu chưa nghĩ tới những người sẽ đọc nó.

-Cậu nên tham khảo các tác phẩm khác để lấy kinh nghiệm rồi hãy viết tiếp. Hãy lấy cả hai tư cách: tư cách người viết và tư cách người đọc để viết truyện. Cho dù trên đời này chỉ còn có mỗi mình cậu để đọc đi chăng nữa.

Nếu đây là nhật ký thì không sao, nhưng nếu là truyện, tớ nói thật cái cậu viết KHÔNG ĐỦ TƯ CÁCH ĐƯỢC GỌI là truyện hay bất cứ thể loại gì tương tự (tiểu thuyết, hồi ký, truyện ngắn,... etc). Viết cho vui cũng phải nghiêm túc.

Tớ khuyên chân thành đấy, đừng giận.
 

Bình luận bằng Facebook

Pokémon Center

Pokémon Center Việt Nam

Cộng đồng Facebook của NintendoVN

Top