-C.f0restwOw-
Nấm nhỏ
Lâu lắm không vào 4rum, truyện vừa mới viết anh em đọc thử cho ý kiến
Có tham khảo ai thấy giống ở đâu thì cũng đừng trách nhé.
Lời tác giả:
Truyện đầu tay.Dạo này có hứng viết truyện nên đã ỉa ra truyện này.Truyện là những tình tiết hư cấu không có thật nhưng xen vào đấy là 1 phần cuộc sống của chính tác giả. Căn bản là tại éo nghĩ ra đc cái gì nên cho vào cho đỡ chán truyện .Đọc mà có lủng củng tẻ nhạt thì đừng có chê...Lần đầu tiên viết truyện À quên mất là truyện của tớ có đi ăn trộm ý tưởng ở 1 số ông bà nổi tiếng khác...LOL<LOL là Laughing Out Loud nhé không lại nghĩ thành cái gì bậy bạ>
Đấy là vào 1 đêm,thời tiết thay đổi liên tục khiến con người cảm thấy vô cùng bứt rứt.Nằm trên giường ôm quyển truyện,ánh đèn leo lét của chiếc đèn sạc pin.Thầm nghĩ trong đấu:
"Cái trường chết tiệt,cứ 11h cắt điện,chẳng được cái tích sự gì."
Căn phòng chìm hoàn toàn vào trong bóng tối,chỉ có 1 góc với ánh đèn leo lét.Tôi cầm quyển truyện vừa mượn được và đọc. Nhưng trong đầu vẫn nghĩ vẩn vơ về mấy đứa bạn "thân" mà tôi cứ cho là như vậy từ trước đến giờ.
Vừa nãy có đứa bạn đi ngang qua tôi và hỏi.
-Không đi với mấy đứa kia à?!
Tôi trả lời:
-Không!
Mặc dù Tôi chẳng hiểu mấy đứa kia đi đấu.Mấy đứa bạn "Thân" của tôi đi đâu mà tôi không biết?!tôi hỏi:
-Mấy đứa kia đi đâu?!
Thằng bạn trả lời gọn lỏn:
-Sàn.Thế chúng nó không rủ mày à ?!
Tôi nghĩ trong đầu."Chúng nó đi sàn lại không rủ mình,ừ thì biết mình không đi nhưng cũng rủ một câu chứ nhể ".rồi như phản xạ tự nhiên.Tôi trả lời đứa bạn
.
-À có! Nhưng mà tao không thích đi nên ở nhà.
Tôi cười rồi đi vào phòng đóng cửa lại.Chìm trong bóng tối.Mò mẫm tìm cái đèn sạc trong bóng tối.
Ông anh cùng phòng cũng đi hát Karaoke rồi.Lúc tối cũng rủ tôi đi nhưng tôi từ chối.Dạo này tôi từ bỏ tất cả mọi thú vui.Bây giờ tôi chỉ ở trong phòng có 1 mình.Trong đầu quanh quẩn với những ý nghĩ về nhưng đứa bạn "thân"
Nhưng suy nghĩ về những đứa bạn cứt đít đấy chỉ đọng lại trong đầu tôi có 1 lúc.Tôi đắm chìm vào quyển truyện.Không hiểu có gì hay nhưng nó đọc,đọc ngấu nghiến rồi quên hết mọi việc.Đọc đến lúc ánh đèn tối dần đi tôi vẫn đọc. Rồi 1 lúc sau người anh cùng phòng đi chơi về nó cũng không biết gì cả. Vẫn đọc....
Quyển truyện kỳ lạ tại sao có sức quấn hút đến như vậy?!
Điều đầu tiên,là vì quyển sách trông rất kỳ quái.Thứ 2 là đây là một quyển sách viết tay.Nó có một sức quấn hút kỳ lạ.Quyển sách được đóng rất cẩn thận với bìa bằng da và các góc được nẹp bằng những miếng ngà trắng.
Giở trang đầu tiên.Đập vào mắt,Những dòng chữ không đẹp nhưng đều tăm tắp và tất cả đều đc viết bằng một thứ mực kỳ quái. Đỏ như máu:
"Những khám phá có nghĩa là chỉ hủy diệt sự trói buộc mà không cần chiếc cọc.Hãy đọc,cười cợt,và bước vào lãnh địa của tôi,vì chúng tôi đã bị trói buộc vào nơi này.Ôi đau khổ thay cho Kar."
Trầm ngâm bên những câu không thể giải thích đc đó một hồi lâu mà không thể lý giải đc gì.Cuối cùng tôi lật sang trang đầu tiên và bắt đầu đọc những dòng viết tay của người tên Kar này.Câu chuyện kỳ lạ nhất mà tôi từng được đọc trong suốt bao nhiêu năm.
"Buổi tối ngày mười lăm tháng mười tôi bước chân ra ngoài trời lạnh và tôi đi bộ cho đến khi mệt nhoài.sự huyên náo của thực tại rớt lại phía sau khi tôi đi đến chỗ hai mươi sáu con chim giẽ đang lặng ngắm cảnh điêu tàn.Băng qua chúng,tôi lang thang bên những hàng cây trơ trụi và ngôi vào nơi mà tôi có thể thấy con cá đang liếc.Một đứa trẻ cầu nguyện.Cửa kính hắt ánh trăng vào tôi.Cỏ dại hát một bài nguyện ca dưới chân tôi.Và chiếc bóng nhọn hoắt di chuyển chầm chậm phía bên trái.
Tôi đi bộ dọc theo con đường trải sỏi trắng bạc cho đến khi đến chỗ năm con kỳ lân đang phi nước đại bên cạnh vòi nước cũ.Ở đây tôi tìm thấy một viên ngọc, một viên ngọc lộng lẫy,một viên ngọc tuyệt vời nhưng màu đen.Giống như một đóa hoa,nó ngào ngạt hương thơm,và tôi đã nghĩ mùi hương của nó chỉ lầ một thứ mặt nạ,nhưng tại sao một vưu vật như thế lại cần đến một tấm mặt nạ?
Tôi ngồi giữa chỗ con cá đang liếc và năm con kỳ lân đang phi nước đại,và tôi cảm thây yêu điên dại viên ngọc ấy.Quá khứ đã tự chìm đi trong nỗi nhàm chán và..."
Bỏ quyển sách sang một bên đốt một điếu thuốc để cố suy nghĩ về những dòng chữ khó hiểu trong quyền sách.còn rất nhiều nhưng tôi không thể nào hiểu nổi.Bên giường bên cạnh tiếng ngáy của ông anh cùng phòng vang lên khe khẽ.Lại chìm trong dòng suy nghĩ về một thứ bút pháp kỳ lạ của nhân vật tên Kar.Đây có vẻ là 1 câu truyện do 1 con người viết về cuộc đời của mình. Tôi hút nốt điếu thuốc và tắt chiếc đèn đi. Nó quyết định ngủ,ngày mai nó sẽ đi hỏi người chủ đã cho nó mượn quyển sách.
Còn tiếp ......:em23:
Có tham khảo ai thấy giống ở đâu thì cũng đừng trách nhé.
Lời tác giả:
Truyện đầu tay.Dạo này có hứng viết truyện nên đã ỉa ra truyện này.Truyện là những tình tiết hư cấu không có thật nhưng xen vào đấy là 1 phần cuộc sống của chính tác giả. Căn bản là tại éo nghĩ ra đc cái gì nên cho vào cho đỡ chán truyện .Đọc mà có lủng củng tẻ nhạt thì đừng có chê...Lần đầu tiên viết truyện À quên mất là truyện của tớ có đi ăn trộm ý tưởng ở 1 số ông bà nổi tiếng khác...LOL<LOL là Laughing Out Loud nhé không lại nghĩ thành cái gì bậy bạ>
Phần I
Kỳ lạ
Kỳ lạ
Đấy là vào 1 đêm,thời tiết thay đổi liên tục khiến con người cảm thấy vô cùng bứt rứt.Nằm trên giường ôm quyển truyện,ánh đèn leo lét của chiếc đèn sạc pin.Thầm nghĩ trong đấu:
"Cái trường chết tiệt,cứ 11h cắt điện,chẳng được cái tích sự gì."
Căn phòng chìm hoàn toàn vào trong bóng tối,chỉ có 1 góc với ánh đèn leo lét.Tôi cầm quyển truyện vừa mượn được và đọc. Nhưng trong đầu vẫn nghĩ vẩn vơ về mấy đứa bạn "thân" mà tôi cứ cho là như vậy từ trước đến giờ.
Vừa nãy có đứa bạn đi ngang qua tôi và hỏi.
-Không đi với mấy đứa kia à?!
Tôi trả lời:
-Không!
Mặc dù Tôi chẳng hiểu mấy đứa kia đi đấu.Mấy đứa bạn "Thân" của tôi đi đâu mà tôi không biết?!tôi hỏi:
-Mấy đứa kia đi đâu?!
Thằng bạn trả lời gọn lỏn:
-Sàn.Thế chúng nó không rủ mày à ?!
Tôi nghĩ trong đầu."Chúng nó đi sàn lại không rủ mình,ừ thì biết mình không đi nhưng cũng rủ một câu chứ nhể ".rồi như phản xạ tự nhiên.Tôi trả lời đứa bạn
.
-À có! Nhưng mà tao không thích đi nên ở nhà.
Tôi cười rồi đi vào phòng đóng cửa lại.Chìm trong bóng tối.Mò mẫm tìm cái đèn sạc trong bóng tối.
Ông anh cùng phòng cũng đi hát Karaoke rồi.Lúc tối cũng rủ tôi đi nhưng tôi từ chối.Dạo này tôi từ bỏ tất cả mọi thú vui.Bây giờ tôi chỉ ở trong phòng có 1 mình.Trong đầu quanh quẩn với những ý nghĩ về nhưng đứa bạn "thân"
...
Nhưng suy nghĩ về những đứa bạn cứt đít đấy chỉ đọng lại trong đầu tôi có 1 lúc.Tôi đắm chìm vào quyển truyện.Không hiểu có gì hay nhưng nó đọc,đọc ngấu nghiến rồi quên hết mọi việc.Đọc đến lúc ánh đèn tối dần đi tôi vẫn đọc. Rồi 1 lúc sau người anh cùng phòng đi chơi về nó cũng không biết gì cả. Vẫn đọc....
Quyển truyện kỳ lạ tại sao có sức quấn hút đến như vậy?!
Điều đầu tiên,là vì quyển sách trông rất kỳ quái.Thứ 2 là đây là một quyển sách viết tay.Nó có một sức quấn hút kỳ lạ.Quyển sách được đóng rất cẩn thận với bìa bằng da và các góc được nẹp bằng những miếng ngà trắng.
Giở trang đầu tiên.Đập vào mắt,Những dòng chữ không đẹp nhưng đều tăm tắp và tất cả đều đc viết bằng một thứ mực kỳ quái. Đỏ như máu:
"Những khám phá có nghĩa là chỉ hủy diệt sự trói buộc mà không cần chiếc cọc.Hãy đọc,cười cợt,và bước vào lãnh địa của tôi,vì chúng tôi đã bị trói buộc vào nơi này.Ôi đau khổ thay cho Kar."
Trầm ngâm bên những câu không thể giải thích đc đó một hồi lâu mà không thể lý giải đc gì.Cuối cùng tôi lật sang trang đầu tiên và bắt đầu đọc những dòng viết tay của người tên Kar này.Câu chuyện kỳ lạ nhất mà tôi từng được đọc trong suốt bao nhiêu năm.
"Buổi tối ngày mười lăm tháng mười tôi bước chân ra ngoài trời lạnh và tôi đi bộ cho đến khi mệt nhoài.sự huyên náo của thực tại rớt lại phía sau khi tôi đi đến chỗ hai mươi sáu con chim giẽ đang lặng ngắm cảnh điêu tàn.Băng qua chúng,tôi lang thang bên những hàng cây trơ trụi và ngôi vào nơi mà tôi có thể thấy con cá đang liếc.Một đứa trẻ cầu nguyện.Cửa kính hắt ánh trăng vào tôi.Cỏ dại hát một bài nguyện ca dưới chân tôi.Và chiếc bóng nhọn hoắt di chuyển chầm chậm phía bên trái.
Tôi đi bộ dọc theo con đường trải sỏi trắng bạc cho đến khi đến chỗ năm con kỳ lân đang phi nước đại bên cạnh vòi nước cũ.Ở đây tôi tìm thấy một viên ngọc, một viên ngọc lộng lẫy,một viên ngọc tuyệt vời nhưng màu đen.Giống như một đóa hoa,nó ngào ngạt hương thơm,và tôi đã nghĩ mùi hương của nó chỉ lầ một thứ mặt nạ,nhưng tại sao một vưu vật như thế lại cần đến một tấm mặt nạ?
Tôi ngồi giữa chỗ con cá đang liếc và năm con kỳ lân đang phi nước đại,và tôi cảm thây yêu điên dại viên ngọc ấy.Quá khứ đã tự chìm đi trong nỗi nhàm chán và..."
Bỏ quyển sách sang một bên đốt một điếu thuốc để cố suy nghĩ về những dòng chữ khó hiểu trong quyền sách.còn rất nhiều nhưng tôi không thể nào hiểu nổi.Bên giường bên cạnh tiếng ngáy của ông anh cùng phòng vang lên khe khẽ.Lại chìm trong dòng suy nghĩ về một thứ bút pháp kỳ lạ của nhân vật tên Kar.Đây có vẻ là 1 câu truyện do 1 con người viết về cuộc đời của mình. Tôi hút nốt điếu thuốc và tắt chiếc đèn đi. Nó quyết định ngủ,ngày mai nó sẽ đi hỏi người chủ đã cho nó mượn quyển sách.
Còn tiếp ......:em23: