Mình là trường hợp biết game Pokémon nhiều hơn là biết Pokémon anime
Bản Pokémon đầu tiên được đụng tay vào là Pokémon Yellow. Hồi đó có đứa bạn bảo rằng có cái máy chơi game hiển thị được hình ảnh, mình nghe mà bán tín bán nghi vì thời đó máy Brick chỉ toàn hình khối, ngoài ra làm gì có máy cầm tay nào hiển thị được hình? Mà lúc đó mình đang mơ ước có cái máy brick kia
(Lưu ý là mình thuộc diện vùng sâu vùng xa
) Rồi bẵng đi một thời gian, gần như quên lun thì thằng bạn mang vô thiệt. Một cái máy hiện được hình rõ ràng, cách chơi thì kì lạ, cứ thảy cái gì ra để bắt cái gì vô... Rồi cứ hối nó bắt thêm, kiếm tiền mua thêm "quả cầu"
Một thời gian sau nó chơi xong rồi thì cho mình mượn chơi. Trong đó là cả một thế giới rộng lớn với bao điều kì bí tha hồ cho mình khám phá, đôi lúc mình còn nghĩ mình đang tự do trong thế giới đó. Với trình độ tiếng Anh ít ỏi, hiểu biết về game RPG gần như con không, mọi thứ chỉ là mò mẫm... Đến độ khi bí ở Rock Tunel, đọc mấy dòng chữ từ NPC thì đoán là phải có...Team Rocket để bay qua đó
Nhờ đứa bạn quá ư là tốt, cho mình mượn suốt cả năm ròng, (đến độ mẹ hỏi "mày mua cái đồ quỷ đó của thằng nào, trả nó lấy tiền lại. Học hành không lo, có ngày tao quăng xuống sông...", nói kiểu gì cũng không chứng minh được
) nên cuối cùng cũng hoàn thành game. Sau đó là chơi đi chơi lại riết nhưng đâu có dám chơi công khai, toàn đợi cả nhà đi ngủ rồi mở cửa sổ lấy ánh đèn đường cách đó...100m đặng mà soi. Hình thì dưới cả mờ ảo, vừa đi vừa đoán vị trí, đụng tường thì nó phát ra tiếng kêu đặc trưng nên biết mà thử chỗ khác... cứ thế suốt mấy tháng trời
Vẫn chưa đã ghiền, một hôm lôi giấy ra, chắp lại rồi vẽ bản đồ toàn Kanto, mỗi ô gạch tương đương một ô nhỏ trong giấy. Giờ nghĩ lại mà sợ chính mình
Rồi băng hư, tìm chỗ sửa chì chẳng có chỗ nào...mở được con ốc của nó. Mình lại lang thang ngoài hàng băng điện tử, mơ ước tìm được cuồn băng (NES) có game Pokémon, có...save. Rồi Trời không nỡ để mình buồn nên đã "ban cho" mấy tựa game Pokémon...Y2K, mua về mừng rỡ bao nhiêu thì lúc vô game hụt hẫng n lần bấy nhiêu
Dần dần cũng phải chấp nhận, cho đến khi "hàng" (Pokémon Crystal) về thì đang buồn bao nhiêu bỗng mừng rỡ n+1 lần bấy nhiêu. Thế là tiếp tục...cày
Giờ có GBA rồi, lúc đầu cũng quý lắm, cứ tưởng nằm mơ. Nhưng dần dần lại thấy chán vì mọi thứ quá dễ dàng. Hồi đó muốn có băng mới phải chờ em thằng bạn về thăm nhà, tranh thủ chơi mọi lúc vì nó mà về thì nhịn đói. Giờ ROM tràn lan, walkthrough luôn sẵn sàng, cheat đầy rẫy, thấy bọn nó hack ra những thứ mà mình cày hoài vẫn không ra là lòng hết muốn chơi. Đúng là "thiếu mới thấy quý"