Dành cho những người mắt to hơn bóng đèn :)

Cửa hàng game Nintendo nShop

Nobita!

Tuổi già, cáo lão ở ẩn...
Trung thu gì mà mưa quá :-<, ngửa cổ nhìn trăng thấy mờ mờ ảo ảo giống trong phim kinh dị HK quá 8-}
 

NintendoDS

Nấm nhỏ
Thiệt không đó cha , 3 năm chưa ăn bánh Trung Thu mới ngầu chớ .
__ Trung Thu năm nai cũng như mọi năm trước , tớ lại cô đơn ngồi lặng người trong căn phòng lạnh lẻo thỉnh thoảng lại có tiếng gió rít ngang con tim ngây dại , xung quanh chỉ có 4 bức tường còn bên tai chỉ văng vẳng tiếng ve kêu , đôi lúc lại có tiếng chym bìm bịp gọi bầy , ánh sương đêm mờ dần mờ dần phủ lấy tâm hồn nhỏ bé , đôi chân tê cóng , đôi tay quặp lại vì bật máy lạnh :D , ánh trăng đêm tỏa xuống mặt hồ cứ thế tỏa dần vào cái bóng dáng liêu xiêu tìu tụy , khuất sau lũy tre làng , những lớp rêu phong đọng lại vì năm tháng trên khung cửa sổ cùng với những tiếng thở dài , đôi lúc lại làm cho tớ cảm thấy tâm hồn thật chóng vánh , tâm trí trống rỗng , rồi chợt trở về với thực tại và nhận ra mình đã đi quá xa , ôi tuổi thơ với những lần tụt quấn tắm mưa , bắt cá ở bờ hồ nhưng giờ còn đâu khi nhịp đời cuốn trôi con ng` ta theo vồng xoáy hối hả của nó . Mệt mỏi , tớ nằm thiếp đi trên dàn máy tính cùng với con DS .....
___ Ôi đêm Trung Thu chỉ ta với ta , đôi khi tớ ước phải chi mình có bồ thì đêm Trung Thu chắc sẽ ý nghĩa biết mấy , chứ không lẳng lặng trôi qua 1 cách vô nghĩa như vậy
__ Em... ngày xưa cơn mưa . Giờ biết tìm nụ cười trong hư vô , gương mặt khắc khổ nhưng vẫn cố , lê bước trên con phố xưa cơn mưa ứ đọng lại . Lại một màu đen muốn xóa mà không phai bước thời gian . Điếu thuốc trên tay dần tàn dần tan thở dài theo làn khói . Nổi nhớ hiện về tim lại nhói . Lẵng lẻ tựa bên ghé đá công viên như là 1 pho tượng , thời gian cứ xóa đi vết thương , xóa đi xóa lại sao vấn vương , tìm đâu hạnh phúc ngày xưa tìm trong vô thường , tìm đâu lối về tìm đâu , tìm đâu bình yên tìm đâu....
____ Muốn bên em sao thật khó vậy , muốn bên em thôi My honey , vui vẻ như những nhân vật trong những câu chuyện của Disney , nhưng vì bên em đã có 1 ai vậy , tiền bạc nó nhìu hơn anh đậy . Anh cũng chỉ biết có vậy nhưng đâu có làm được gì my honey . Anh ngốc như panda , đeo tóc xù Emo Santa nhưng đâu có mang lại cho em cái gì hay chỉ làm cho trái tim nó đau rồi bị bụt vỡ tan ra , anh cũng đã thử cái cảm giác , yêu 1 ai khác nhưng sao tại sao quá nhàm chán , lạnh nhạt nhưng không có 1 nét riêng như lúc ở bên em , em viết tên anh , anh viết tên em rôi nhìn nhau cười , Ôi sao quá crazy , em là niềm vui đó Baby , nhưng sao cách xa vậy Lady , em Delete hết rồi Empty , blog khóc rename 1 Entry .. This is the end , oh my Baby ....
 

NKid

V.I.P Member
Bánh trung thu ăn chán bỏ xừ trừ hàng cao cấp :D toàn hơn 100K :-ss
Không ăn không phải không tiền không mua :(

...Nhớ lại khoảng mười năm về trước, cứ gần đến Trung Thu là con xóm nhỏ lại rộn ràng tiếng xe lon. Những hộp sữa bò được bọn trẻ nhặt về hay cố ý để dành chỉ với hai mục đích chính: chơi tạt lon và làm xe lon. Những chiếc lon được cắt một mặt, đóng đinh lỗ chỗ cho ánh sáng từ ngọn đèn cầy bên trong có chỗ túa ra, rồi cứ thế xoay vòng, xoay vòng. Có những đứa "sinh sau đẻ muộn" như tôi thì trò này có vẻ khá mới với nó, thế là cũng loay hoay tìm hộp lon, nhưng chẳng biết kiếm đâu ra vì sữa hộp là một thứ khá xa xỉ... Cuối cùng tôi cũng tìm ra được một cái: lon đong gạo. Nhưng chẳng mấy chốc, "phi vụ" của tôi đã bị bại lộ và hậu quả là nghe mắng một tràng dài, chả trách cứ đến trung Thu là trời lại mưa. Nhưng bù lại, tôi được ba làm cho một chiếc lồng đèn ngôi sao nhỏ, và thêm một lồng đèn ngôi sao to nữa để treo trước cửa nhà.

Trung Thu năm nào cũng mưa, đặc biệt là khoảng từ 7-8 giờ, do vậy từ khi mặt trời còn chưa xuống khỏi ngọn dừa là bọn con nít trong xóng đã lôi đèn ra đốt. Ánh sáng yếu ớt phát ra từ những chiếc đèn lồng bỗng dưng có một sức quyến rũ lạ kì. Chúng rủ nhau tụm lại, tìm một góc thật tối và dùng ánh đèn soi mặt đất, soi bụi cỏ, soi gốc cây... đồng thời trong đầu mường tượng như thể chúng đang làm một cuộc khám phá vĩ đại vậy. Khi đã "khám phá" chán chê thì trời bắt đầu kéo mây, gió thổi mạnh làm những ngọn đèn phất phơ yếu ớt rồi tắt phụp. Ngay lập tức có một cuộc tiếp cứu diễn ra nhằm duy trì thứ ánh sáng thiêng liêng, những ngọn đèn cầy chuyền tay nhau đưa vào đèn lồng rồi lại đưa ra, đưa từ đèn đứa này sang đèn đứa khác, kèm theo đó là tiếng cười khoái trá khi có một đứa mới "tử nạn". Rồi những giọt nước bỗng từ trên cao rơi xuống, đó thực sự là khắc tinh những chiếc đèn khung tre dán giấy kiếng, cả bọn đang túm tụm châm đèn bỗng túa ra như bầy ong vỡ tổ, mạnh ai về nhà nấy.

Tôi mang đèn về nhà, ngòn đèn cầy đã tắt rụi. Mẹ tôi đang ngồi gọt trái cây, thấy thế liền lấy lửa từ chiếc đèn dầu mồi cho tôi, thế là thứ ánh sáng kì ảo lại lóe lên, tôi nằm dài ra đất và ngắm nó mãi cho đến khi nghe tiếng mẹ gọi đến nhận phần bánh. Thời bấy giờ quà vặt là một thứ khá xa vời đối với tôi, còn nước giải khát là phần thưởng khi được điểm mười, do vậy chiếc bánh Trung Thu là một món quà vô cùng có ý nghĩa. Cả nhà tôi có bốn người, nhưng lần nào cũng chỉ có hai chiếc bánh vì bố mẹ tôi biết chắc rằng con nít tụi tôi chỉ đói con mắt thôi. Nhưng thực tế thì tôi lúc nào cũng ăn hơn nửa chiếc, vậy là mẹ tôi nhường cho tôi một góc tư, thế là thỏa mãn. Tôi vừa ăn vừa nghe mẹ kể chuyện, rằng có một cây đa trên mặt trăng, nhưng tôi lại chẳng thấy có cái cây nào trên đó cả, tuy vậy tôi vẫn tin rằng Cây Đa, chú Cuội, chị Hằng đều có thật, vì tôi tin mẹ tôi.

Tôi bắt đầu chìm vào một giấc ngủ, cảm thấy ngày hôm nay thật tuyệt vời dù rằng có mưa một tí và bắt đầu nghĩ đến chiếc bánh năm sau...
 

Bình luận bằng Facebook

Pokémon Center

Pokémon Center Việt Nam

Cộng đồng Facebook của NintendoVN

Top