Một thằng bé đi trên xe bus số 19. Nó tìm trạm dừng tình yêu, kiểm soát viên bảo rằng chẳng có trạm nào là tình yêu cả, nó không tin và cố dò bus map. Quả thật chẳng có trạm nào tên thế cả. Nó buồn lắm, sâu trong linh cảm nó linh cảm bảo rằng sẽ có trạm đó, nhưng thực tế thì lại không có. Nó phải làm gì đây?
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng nó chọn đi theo linh cảm. Quyết định đi hết tuyến này.
Xe đã lăn bánh và nó đi qua rất nhiều nơi. Con đường bong bóng 7 sắc, nó biết đó là trạm vui vẻ. Đi hết con đường sẽ đến thành phố của những cây sương phong lá đỏ rơi rất đẹp... điểm dừng của tuyến bus hạnh phúc... Hì... nhưng điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì bởi cái nó đang tìm là trạm tình yêu ^^ Mà trạm tình yêu thì phải ngang qua con đường lãng mạng đến đến thành phố mộng mơ. Hai bên chẳng liên quan gì.......
Xe tiếp tục chạy, đến một nơi, chỉ toàn gương... ko biết là gì... nó vốn đẹp trai cần gì gương soi
qua luôn...
Xe lại tiếp tục chạy, chạy mãi vào nơi sâu thăm hút và đi qua nhiều miền đất lạ. Tuyến bus 19 bắt đầu rẽ qua 20 rồi đi mãi cho đến khi dừng cuối cùng ở tuyến 21. Đã qua nhiều tuyến mà nó vẫn chưa tìm được trạm tình yêu.
Thất vọng nặng nề, nó nghĩ là trên đời này hẳn chẳng có cái trạm đó. Truyện cổ tích nó đọc chắc cũng do người Ác Độc nghĩ ra để dụ nó thui. Chán nản nó vùi mình, bản thân ngày càng tàn tạ. Nhìn thấy thằng bé đáng thương đó, bà tiên hiện ra và mách lối nó: "Con hay đi ngược lại con đường cũ và về với hạnh phúc. Nơi đó có con sẽ tìm được đường đến trạm yêu thương, nằm ẩn sau rừng sương phong...".
Nó mừng rỡ, hối hã chạy ngược về... từ trạm 21, qua 20 rồi đến 19. Con đường xa quá dường như đã vắt kiệt sức nó cho đến khi nó chẳng còn có thể đi được nữa, nhưng nàng Hy Vọng lại xuất hiện và đã đốt cháy bừng lên trái tim nó, cho nó thêm sức mạnh để đi tiếp ngược về.
Đi đến thành phố gương...
... gương đã vỡ, không chỉ một mảnh. Mà nhiều... Gương vốn dễ vỡ, hàng ngày lại chịu va đập của nhiều chuyến Bus lướt ngang. Thành phố giờ không còn tráng lệ nữa... Từng mảnh từng mảnh lấp lánh, phản chiếu ánh sáng soi lại hình ảnh của trạm vui vẻ, tuyến hạnh phúc.
Giờ nó biết rằng gương còn có tên là thành phố kỷ niệm. Kỷ niệm vỡ tan ra từng mảnh, con đường nát những mảnh chai. Nó phải đi qua để đến được nơi mình cần tìm... Bàn châm dẫm lên kỷ niệm, đau lắm. Vui vẻ và hạnh phúc phản chiếu lấp lánh trong ánh gương, nhưng nhói vào tận trong tim nó từng cơn đau... Nó chỉ biết cố bước. Vì nó biết, ở nơi nào đó, cuối tuyến hạnh phúc, trên trạm Tình yêu, sẽ có một người đứng chờ nó. Dù chỉ là hy vọng ảo, nhưng nó vẫn cố bước. Trạm tình yêu đó có thể là tuyến 22 hay 23, thậm chí 25-26. Bằng với số tuổi nó có được khi đến nơi...
Tình yêu đôi lúc không nhất thiết phải đi qua con đường lãng mạnh và ghé chung thành phố mộng mơ. Đôi lúc nó chỉ đơn giản là sự kết hợp giữa vui vẻ và hạnh phúc... Chỉ vì một lần dừng sai trạm, con đường bằng phẳng đã ko còn. Kỷ niệm là những nổi đau, nó phải bước qua. Bước qua để đến được đích, nơi đó chắc chắn trên con đường hạnh phúc và nhìn lại chỉ còn vui vẻ phía sau.
15/6/09 Viết cho em, xin lỗi vì những sai lầm ngày xưa... 2 năm qua, thật quá dài để chờ đợi...