Sài Gòn & Gòn trong ký ức của tôi...
[imgalign=left]http://c.upanh.com/upload/3/567/9K0.7673828_1_1.jpg[/imgalign]
Lúc nhỏ khi còn ở quê, vườn cạnh nhà có cây bông gòn, thân cây lớn và cho rất nhiều trái. Mỗi mùa bông gòn chín thì có người đến xin hái đi hết rồi gửi tiền lại cho mẹ.
Trong trí nhớ của tôi, tán cây không rộng lắm nhưng cũng đủ để che nắng cho góc sân, nơi hai chị em thường trải nilông ra ngồi chơi trò chơi nhà chòi, búp bê, nấu ăn với bọn nhóc hàng xóm. Dưới gốc cây cũng ụ tròn lại một hốc để con gà mái khoái trí chọn đấy làm chỗ ấp trứng :spiteful[1]: Trái bông gòn khi già bể ra sẽ có những sợi mỏng và mềm, hạt của nó nhìn giống như hạt tiêu Gối ngủ trong nhà lúc bấy giờ toàn độn bông gòn nên ngủ rất êm và thoải mái, đôi khi độn còn sót lại những "hạt tiêu" chưa lấy ra hết thì cấn cấn 1 chút ^^
Vào những ngày hè trời nóng nực, trong người cũng nóng, mẹ thường hay ra chợ mua một bịch gọi là "mủ gòn" (Thời đó chưa có Dr. Thanh ) về đập đá ra ăn, rất mát. Mẹ bảo đó là mủ từ cây gòn, vậy là tập cho tôi thêm thói quen thường hay đi rạch mủ cây gòn >"< Đem về nhìn nó dơ dơ, lại rích cả tay, rất gớm, không giống như lúc mua ở chợ về nên chẳng dám ăn
Cái ngày đầu tiên ba nói rằng, hai chị em sẽ lên Sài Gòn sống. Trong đầu tôi tự hỏi rằng, liệu đó có phải là một nơi mà đâu đâu cũng trồng cây gòn không?
Trên những con đường xa xăm hướng đến Sài Gòn, với hai đứa trẻ thì 100 cây số đấy đã gần như đã bằng với một hành trình "phiêu du khắp đất miền" trong những truyện cổ tích ngày xưa ấy. Thành phố Sài Gòn, xứ sở của những cây bông gòn. Hình ảnh mẹ ngồi độn gòn, khâu cho con những chiếc gối ôm, gối nằm... thoáng hiện lên, rồi lung linh, mờ ảo đi... lung linh như những ánh đèn phố, đèn xe, chóa ngợp trong đôi mắt trẻ thơ. Sài Gòn không có cây gòn, chỉ có đèn, có xe, có nhà cao, rất cao...
Cho đến khi lớn lên, có lần nhắc lại chuyện cái tên Sài Gòn, tôi hỏi thằng bạn kế bên, nó thậm chí ngơ ngác còn không biết cây bông gòn là cây gì - dù nó là dân Sài Gòn chính hiệu, sinh ra và lớn lên trong vùng đất mang tên Sài Gòn :read:
[imgalign=left]http://c.upanh.com/upload/3/567/9K0.7673828_1_1.jpg[/imgalign]
Lúc nhỏ khi còn ở quê, vườn cạnh nhà có cây bông gòn, thân cây lớn và cho rất nhiều trái. Mỗi mùa bông gòn chín thì có người đến xin hái đi hết rồi gửi tiền lại cho mẹ.
Trong trí nhớ của tôi, tán cây không rộng lắm nhưng cũng đủ để che nắng cho góc sân, nơi hai chị em thường trải nilông ra ngồi chơi trò chơi nhà chòi, búp bê, nấu ăn với bọn nhóc hàng xóm. Dưới gốc cây cũng ụ tròn lại một hốc để con gà mái khoái trí chọn đấy làm chỗ ấp trứng :spiteful[1]: Trái bông gòn khi già bể ra sẽ có những sợi mỏng và mềm, hạt của nó nhìn giống như hạt tiêu Gối ngủ trong nhà lúc bấy giờ toàn độn bông gòn nên ngủ rất êm và thoải mái, đôi khi độn còn sót lại những "hạt tiêu" chưa lấy ra hết thì cấn cấn 1 chút ^^
Vào những ngày hè trời nóng nực, trong người cũng nóng, mẹ thường hay ra chợ mua một bịch gọi là "mủ gòn" (Thời đó chưa có Dr. Thanh ) về đập đá ra ăn, rất mát. Mẹ bảo đó là mủ từ cây gòn, vậy là tập cho tôi thêm thói quen thường hay đi rạch mủ cây gòn >"< Đem về nhìn nó dơ dơ, lại rích cả tay, rất gớm, không giống như lúc mua ở chợ về nên chẳng dám ăn
Cái ngày đầu tiên ba nói rằng, hai chị em sẽ lên Sài Gòn sống. Trong đầu tôi tự hỏi rằng, liệu đó có phải là một nơi mà đâu đâu cũng trồng cây gòn không?
Trên những con đường xa xăm hướng đến Sài Gòn, với hai đứa trẻ thì 100 cây số đấy đã gần như đã bằng với một hành trình "phiêu du khắp đất miền" trong những truyện cổ tích ngày xưa ấy. Thành phố Sài Gòn, xứ sở của những cây bông gòn. Hình ảnh mẹ ngồi độn gòn, khâu cho con những chiếc gối ôm, gối nằm... thoáng hiện lên, rồi lung linh, mờ ảo đi... lung linh như những ánh đèn phố, đèn xe, chóa ngợp trong đôi mắt trẻ thơ. Sài Gòn không có cây gòn, chỉ có đèn, có xe, có nhà cao, rất cao...
Cho đến khi lớn lên, có lần nhắc lại chuyện cái tên Sài Gòn, tôi hỏi thằng bạn kế bên, nó thậm chí ngơ ngác còn không biết cây bông gòn là cây gì - dù nó là dân Sài Gòn chính hiệu, sinh ra và lớn lên trong vùng đất mang tên Sài Gòn :read: