Trong thời đại này khi mọi người còn đang mải mê say sưa với những chiếc console thế hệ mới như Xbox 360, PS3 rồi Wii thì lại có những người như chúng ta - đi tìm lại game cũ mà chơi... Có khi nào bạn tự hỏi tại sao forum lại có riêng box dành cho game cổ điển?
Thật lòng mà nói thì trò mới đồ họa đẹp, âm thanh hay và gameplay sâu sắc thì ai mà không thích. Nhưng cái để chúng ta lưu luyến ở đây chính là một chút kỷ niệm, cảm xúc về tuổi ấu thơ. Có ai trong chúng ta không từng một thời say mê điên cuồn hàng giờ liền với chiếc máy băng NES của Nintendo? Rambô, xếp gạch, bắn xe tăng... Gắn liền theo đó là những câu chuyện vui buồn. Tôi còn nhớ NES từng gắn bó với tôi đến tận năm lớp 6. Lúc ấy tôi rất thích chơi contra, đặc biệt là với ba tôi. Thuở nhỏ gia đình đâu cho chơi game tự do như bây giờ, chỉ có mỗi thứ 7 và chủ nhật là được chơi. Vậy mà, contra được hai cha con tôi luyện tới luyện lui năm nay tháng nọ đến khi đạt đến trình độ chỉ cần 3 mạng về nước Chỉ đơn giản là đi bắn và né đạn nhưng nó lại đem đến cho tôi sự lôi cuốn một cách kì diệu... Những lúc đó cảm thấy vui vẻ lắm, đến bây giờ tôi cũng không thể quên.
Một chiều thứ 7 như bao thứ 7 khác, tôi tan học và đứng đợi ba rước về. Vẫn như mọi khi, tâm trạng của một đứa trẻ lòng rạo rực chỉ mong sao về sớm tới nhà và chơi game cuối tuần. Nhưng cứ đợi... đợi mãi không thấy ai... Từ ngày hôm ấy tôi phải tập hiểu về khái niệm ly dị của người lớn... Không còn ai chơi Contra chung với tôi nữa... Tôi ám ảnh với nó... Tôi sợ nhìn lại mình lại bậc khóc lên. Tôi biết mình không thể khóc, không thể...
Dần dần thời gian qua đi và tôi đã lánh xa nó. Cho đến khi lãng quên...
Sau này lớn lên, trưởng thành với cuộc sống, tôi đã hiểu được nhiều chuyện, học hỏi được nhiều điều, thông suốt hơn. Và cảm thấy rằng kỷ niệm thì không bao giờ được quên, mà phải giữ mãi. Bởi vì đã từng có khoảng thời gian tôi rất vui vẻ với nó. NES với tôi là kỷ niệm, một kỷ niệm đẹp không bao giờ phai nhạt. Tôi chọn Nintendo, tôi làm tất cả mọi thứ, tôi muốn xây dựng nên sân chơi này. Tất cả vì một kỷ niệm. Cảm ơn Nintendo đã cho tôi một tuổi thơ thật đẹp...
Những game bất hữu đã đi sâu vào lòng game thủ và không bao giờ phai nhạt. Thời gian có qua đi, công nghệ có phát triển như thế nào đi nữa thì với chúng ta, những chiếc máy điện tử 4 nút này vẫn luôn luôn là console hay nhất!!!
Và topic này dành cho mọi người chia sẽ nhau cảm xúc về game classic của Nintendo
Thật lòng mà nói thì trò mới đồ họa đẹp, âm thanh hay và gameplay sâu sắc thì ai mà không thích. Nhưng cái để chúng ta lưu luyến ở đây chính là một chút kỷ niệm, cảm xúc về tuổi ấu thơ. Có ai trong chúng ta không từng một thời say mê điên cuồn hàng giờ liền với chiếc máy băng NES của Nintendo? Rambô, xếp gạch, bắn xe tăng... Gắn liền theo đó là những câu chuyện vui buồn. Tôi còn nhớ NES từng gắn bó với tôi đến tận năm lớp 6. Lúc ấy tôi rất thích chơi contra, đặc biệt là với ba tôi. Thuở nhỏ gia đình đâu cho chơi game tự do như bây giờ, chỉ có mỗi thứ 7 và chủ nhật là được chơi. Vậy mà, contra được hai cha con tôi luyện tới luyện lui năm nay tháng nọ đến khi đạt đến trình độ chỉ cần 3 mạng về nước Chỉ đơn giản là đi bắn và né đạn nhưng nó lại đem đến cho tôi sự lôi cuốn một cách kì diệu... Những lúc đó cảm thấy vui vẻ lắm, đến bây giờ tôi cũng không thể quên.
Một chiều thứ 7 như bao thứ 7 khác, tôi tan học và đứng đợi ba rước về. Vẫn như mọi khi, tâm trạng của một đứa trẻ lòng rạo rực chỉ mong sao về sớm tới nhà và chơi game cuối tuần. Nhưng cứ đợi... đợi mãi không thấy ai... Từ ngày hôm ấy tôi phải tập hiểu về khái niệm ly dị của người lớn... Không còn ai chơi Contra chung với tôi nữa... Tôi ám ảnh với nó... Tôi sợ nhìn lại mình lại bậc khóc lên. Tôi biết mình không thể khóc, không thể...
Dần dần thời gian qua đi và tôi đã lánh xa nó. Cho đến khi lãng quên...
Sau này lớn lên, trưởng thành với cuộc sống, tôi đã hiểu được nhiều chuyện, học hỏi được nhiều điều, thông suốt hơn. Và cảm thấy rằng kỷ niệm thì không bao giờ được quên, mà phải giữ mãi. Bởi vì đã từng có khoảng thời gian tôi rất vui vẻ với nó. NES với tôi là kỷ niệm, một kỷ niệm đẹp không bao giờ phai nhạt. Tôi chọn Nintendo, tôi làm tất cả mọi thứ, tôi muốn xây dựng nên sân chơi này. Tất cả vì một kỷ niệm. Cảm ơn Nintendo đã cho tôi một tuổi thơ thật đẹp...
Những game bất hữu đã đi sâu vào lòng game thủ và không bao giờ phai nhạt. Thời gian có qua đi, công nghệ có phát triển như thế nào đi nữa thì với chúng ta, những chiếc máy điện tử 4 nút này vẫn luôn luôn là console hay nhất!!!
Và topic này dành cho mọi người chia sẽ nhau cảm xúc về game classic của Nintendo