Trong thời đại này khi mọi người còn đang mải mê say sưa với những chiếc console thế hệ mới như Xbox 360, PS3 rồi Wii thì lại có những người như chúng ta - đi tìm lại game cũ mà chơi... Có khi nào bạn tự hỏi tại sao forum lại có riêng box dành cho game cổ điển?
Thật lòng mà nói thì trò mới đồ họa đẹp, âm thanh hay và gameplay sâu sắc thì ai mà không thích. Nhưng cái để chúng ta lưu luyến ở đây chính là một chút kỷ niệm, cảm xúc về tuổi ấu thơ. Có ai trong chúng ta không từng một thời say mê điên cuồn hàng giờ liền với chiếc máy băng NES của Nintendo? Rambô, xếp gạch, bắn xe tăng... Gắn liền theo đó là những câu chuyện vui buồn. Tôi còn nhớ NES từng gắn bó với tôi đến tận năm lớp 6. Lúc ấy tôi rất thích chơi contra, đặc biệt là với ba tôi. Thuở nhỏ gia đình đâu cho chơi game tự do như bây giờ, chỉ có mỗi thứ 7 và chủ nhật là được chơi. Vậy mà, contra được hai cha con tôi luyện tới luyện lui năm nay tháng nọ đến khi đạt đến trình độ chỉ cần 3 mạng về nước
Chỉ đơn giản là đi bắn và né đạn nhưng nó lại đem đến cho tôi sự lôi cuốn một cách kì diệu... Những lúc đó cảm thấy vui vẻ lắm, đến bây giờ tôi cũng không thể quên.
Một chiều thứ 7 như bao thứ 7 khác, tôi tan học và đứng đợi ba rước về. Vẫn như mọi khi, tâm trạng của một đứa trẻ lòng rạo rực chỉ mong sao về sớm tới nhà và chơi game cuối tuần. Nhưng cứ đợi... đợi mãi không thấy ai... Từ ngày hôm ấy tôi phải tập hiểu về khái niệm ly dị của người lớn... Không còn ai chơi Contra chung với tôi nữa... Tôi ám ảnh với nó... Tôi sợ nhìn lại mình lại bậc khóc lên. Tôi biết mình không thể khóc, không thể...
Dần dần thời gian qua đi và tôi đã lánh xa nó. Cho đến khi lãng quên...
Sau này lớn lên, trưởng thành với cuộc sống, tôi đã hiểu được nhiều chuyện, học hỏi được nhiều điều, thông suốt hơn. Và cảm thấy rằng kỷ niệm thì không bao giờ được quên, mà phải giữ mãi. Bởi vì đã từng có khoảng thời gian tôi rất vui vẻ với nó. NES với tôi là kỷ niệm, một kỷ niệm đẹp không bao giờ phai nhạt. Tôi chọn Nintendo, tôi làm tất cả mọi thứ, tôi muốn xây dựng nên sân chơi này. Tất cả vì một kỷ niệm. Cảm ơn Nintendo đã cho tôi một tuổi thơ thật đẹp...
Những game bất hữu đã đi sâu vào lòng game thủ và không bao giờ phai nhạt. Thời gian có qua đi, công nghệ có phát triển như thế nào đi nữa thì với chúng ta, những chiếc máy điện tử 4 nút này vẫn luôn luôn là console hay nhất!!!
Và topic này dành cho mọi người chia sẽ nhau cảm xúc về game classic của Nintendo
Thật lòng mà nói thì trò mới đồ họa đẹp, âm thanh hay và gameplay sâu sắc thì ai mà không thích. Nhưng cái để chúng ta lưu luyến ở đây chính là một chút kỷ niệm, cảm xúc về tuổi ấu thơ. Có ai trong chúng ta không từng một thời say mê điên cuồn hàng giờ liền với chiếc máy băng NES của Nintendo? Rambô, xếp gạch, bắn xe tăng... Gắn liền theo đó là những câu chuyện vui buồn. Tôi còn nhớ NES từng gắn bó với tôi đến tận năm lớp 6. Lúc ấy tôi rất thích chơi contra, đặc biệt là với ba tôi. Thuở nhỏ gia đình đâu cho chơi game tự do như bây giờ, chỉ có mỗi thứ 7 và chủ nhật là được chơi. Vậy mà, contra được hai cha con tôi luyện tới luyện lui năm nay tháng nọ đến khi đạt đến trình độ chỉ cần 3 mạng về nước
Chỉ đơn giản là đi bắn và né đạn nhưng nó lại đem đến cho tôi sự lôi cuốn một cách kì diệu... Những lúc đó cảm thấy vui vẻ lắm, đến bây giờ tôi cũng không thể quên.Một chiều thứ 7 như bao thứ 7 khác, tôi tan học và đứng đợi ba rước về. Vẫn như mọi khi, tâm trạng của một đứa trẻ lòng rạo rực chỉ mong sao về sớm tới nhà và chơi game cuối tuần. Nhưng cứ đợi... đợi mãi không thấy ai... Từ ngày hôm ấy tôi phải tập hiểu về khái niệm ly dị của người lớn... Không còn ai chơi Contra chung với tôi nữa... Tôi ám ảnh với nó... Tôi sợ nhìn lại mình lại bậc khóc lên. Tôi biết mình không thể khóc, không thể...
Dần dần thời gian qua đi và tôi đã lánh xa nó. Cho đến khi lãng quên...
Sau này lớn lên, trưởng thành với cuộc sống, tôi đã hiểu được nhiều chuyện, học hỏi được nhiều điều, thông suốt hơn. Và cảm thấy rằng kỷ niệm thì không bao giờ được quên, mà phải giữ mãi. Bởi vì đã từng có khoảng thời gian tôi rất vui vẻ với nó. NES với tôi là kỷ niệm, một kỷ niệm đẹp không bao giờ phai nhạt. Tôi chọn Nintendo, tôi làm tất cả mọi thứ, tôi muốn xây dựng nên sân chơi này. Tất cả vì một kỷ niệm. Cảm ơn Nintendo đã cho tôi một tuổi thơ thật đẹp...
Những game bất hữu đã đi sâu vào lòng game thủ và không bao giờ phai nhạt. Thời gian có qua đi, công nghệ có phát triển như thế nào đi nữa thì với chúng ta, những chiếc máy điện tử 4 nút này vẫn luôn luôn là console hay nhất!!!
Và topic này dành cho mọi người chia sẽ nhau cảm xúc về game classic của Nintendo


.
chơi dỡ mà cú khoái chơi hoài....
. Và cứ thế với sự hy sinh và tình yêu của mẹ, con đã lớn khôn, có việc làm ổn định và đã có một gia đình đàng hoàng. Chiếc máy Nes hư cũ ngày xưa đã bán đi và từ lâu lắm con đã không đụng đến. Từ khi có điều kiện, bên con có đầy đủ các phương tiên chơi game hiện đại với các trò chơi thuộc hàng "bom tấn". Con online, lập bang hội, mua bán tài sản ảo, ganh đua thứ hạng v.v... để rồi một ngày con cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Ngày xưa con yêu game với một niềm đam mê nhẹ nhàng và vui vẻ khôn xiết.Trái ngược với hôm nay, con tìm đến game với mong muốn quên đi những ganh đua mệt nhọc trong cuộc sống nhưng hình như không được. Và rồi chiếc máy Nes cổ xưa với các trò chơi nhẹ nhàng bất hủ hiện ra khi con lang thang vào một diễn đàn... Hình ảnh ấu thơ với tình yêu của mẹ đã tràn ngập ùa về trong tâm hồn con. Con như sống lại tuổi thơ của mình. Và với sự giúp đỡ của các thành viên cùng đam mê trong diễn đàn, con đã tìm lại được niềm vui thật sự của game, niềm vui không có gì so sánh được. Dù cho con đã phá băng không biết bao nhiêu lần, đến hôm nay con vẫn còn cảm giác bồi hồi vui sướng như lần đầu. Con đã quyết định từ giã tất cả những trò chơi hiện đại đang dần vùi lấp những đam mê thật sự của con, để được trở về với chính dòng sông tuổi thơ đầy kỉ niệm. Con tin là sẽ có rất nhiều người đã và sẽ trở lại như con. Xin cảm ơn mẹ của con nhiều lắm. Và đặc biệt là lời tri ân dành cho diễn đàn Nintendovn, diễn đàn không chỉ có tính thiết thực mà còn tràn ngập tính nhân văn. Chúc các bạn luôn khỏe mạnh, hồn nhiên và hạnh phúc trong cuộc sống.(NBMT)
. Và vẫn tiếp tục cuộc đời "thầm lặng", lén chơi khi cả nhà yên giấc, bằng ánh sáng đèn đường mờ mịt. Nhớ lại mà cười ra nước mắt. Sao chẳng bao giờ mình thương bản thân mình nhỉ
Hai chị em mình gần nhà nên thường sang nhà nhau đấu Tetris, kết quả luôn là mình thắng vì có bố nhắc
Tuy vậy thỉnh thoảng mình vẫn sang nhà thằng em họ chơi ké, làm thằng bé khóc lên khóc xuống vì bị giành máy 