(Bài viết chia làm 3 khúc ít có liên quan với nhau, viết theo 3 cảm xúc khác nhau, đọc hơi lủng củng)
À, tớ có chuyện cần tư vấn đây.
Chuyện là tớ thích một cô gái nhỏ hơn mình 2 tuổi và học khác trường mình(tớ học trường bán công, cô ấy học trường chuyên) đến 5 năm rồi cuối cùng khi tớ là SV ĐH năm nhất tớ đã thổ lộ nhưng cô ấy lại nói là đã có BF. Cuối cùng mọi chuyện lại trở về điểm xuất phát.(Vòng vòng)
Nhưng chuyện tớ mún hỏi là; nguyên là cô ấy cùng một nhóm truyện tranh với tớ, nhóm tớ có 9 người, chỉ mình tớ viết kịch bản, và tớ không biết vẽ. Hiện giờ tớ đang cố gắng hết sức(hay trên trường nghiêm túc/ngủ, về nhà ôm DS) cho chương trình ĐH và ngoài môn tiếng Anh là môn học chính, tiếng Pháp là môn học phụ, tớ đang còn ôm đồm thêm tiếng Hoa và tiếng Nhật. Hơn nữa truyện tớ viết đang dở dang cả 1 năm rưỡi chưa viết tiếp, rồi bài tập trưởng nhóm giao tớ còn chưa làm(vì tớ không chịu vẽ). Áp lực hơn nữa, tớ đang học vượt và dự kiến năm sau sẽ ra trường(sớm 1 năm) và đang làm một dịch giả tiếng Anh trên mạng. Tớ hiện đang hết sức b[usy]èo nhèo vì yêu cầu công việc, ý thích học hành, hoạt động trong nhóm và trên các diễn đàn(tớ làm mod trong một diễn đàn), thời gian cho bạn bè, cho manga, anime, music, games(nhờ DS mà dường như 4 cái này có đỡ hơn nhìu, yêu cầu phải đạt được học bổng từ papa & mama và cuối cùng dẫn đến là một ngày, tớ không biết phải làm cái gì trước(riêng về ngôn ngữ thì để khỏi quên, mỗi ngày tớ dành cho một thứ ít nhất 1h)
Hơn nữa, papa chỉ trích mình rằng mình ích kỉ không hòa đồng và không có mơ ước riêng; nhưng mình chỉ đáp lại rằng, những người đụng tới những thứ thuộc về mình mà không hỏi ý kiến mình thì mình sẽ không bao giờ chia sẻ cho họ cái gì cả. Bởi vậy mà người trong gia đình lớn hơn mình rất xung khắc với mình nhưng bạn bè mình thì rất dễ chịu.
Kết cục, mình không rõ mình có nên thêm hoạt động vào cuộc sống của mình cho nó thêm phần phong phú hay lược bớt đi cho bớt bận rộn. Nhưng tớ lúc nào cũng thấy mọi thứ đều đáng học, bởi thế mà nhờ tính tham lam mà bất quyết.
Có thể là tớ quá ích kỉ, nhưng nhìn lại, lúc trước khi còn nhỏ chưa hiểu nhiều chuyện, tớ đã quen với cách luôn đứng một mình, giải quyết mọi thứ không cần đến ai. Tớ cũng đã từng trải qua cảm giác không muốn tồn tại vì không xứng đáng tồn tại khi không ai công nhận mình, khi nhìn vào mọi thứ bằng cặp mắt vô hồn coi chúng như không có ý nghĩa. Tớ bây giờ vẫn chẳng tin vào ai ngoài chính mình, chẳng sợ gì ngoài bản thân mình, sự cô đơn và sự vô nghĩa. Tớ vẫn cứ đứng một mình, giải quyết tất cả mọi chuyện...chỉ khác là tớ tỏ ra quan tâm đến người khác khi tớ gặp họ, chỉ cần họ đừng đụng vào bất cứ thứ gì của tớ mà không hỏi ý kiến. Dần dần tớ nhận ra ai cũng muốn được quan tâm dù rất nhỏ, và vì thế mà tớ có rất nhiều bạn bè. Vì dù thế gian có thế nào, tớ chỉ nghĩ rằng ngày mai mình sẽ không thể chậm rãi nhẹ nhàng bước đi trên con đường tới trường hay chỉ đơn giản là nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, hay chỉ nằm lười ở nhà với con Nintendo DS...là bất hạnh vô cùng. Tớ yêu mọi thứ tớ có thể thấy. Tớ muốn thấy tất cả mọi thứ xung quanh tớ. Rõ ràng và tường tận.
Nhưng giờ tớ lại quá bất quyết.
Nếu bạn giúp được tớ, thành thật cảm ơn.
Giúp tớ với, Hitomi!!!